Giữa trung tâm Moscow, trên không trung lơ lửng một nhà hàng sang trọng và xa hoa bậc nhất Nga, thu hút người nhìn, dưới ánh đèn hoa lệ, anh lại càng đẹp đẽ. Tao nhã ngồi trên ghế kim cương trắng lấp lánh. Một thân Âu phục lại càng mê người. Bên cạnh là Rum quý phái không kém nóng bỏng, Lueas điển trai, phóng khoáng ưa mắt, hai má lúm đồng tiền càng có duyên. Đối diện là Ria, là một người chững chạc, theo như tôi đoán thì ông ở độ tuổi trung niên, nét mặt cương nghị này, việc nhỏ cũng xé ra to và hai người thuộc hạ trực thuộc bên cạnh, nhìn liền biết ông là một người không đơn giản. Ban nãy, tôi còn tinh ý biết được ông dùng xe chống đạn cực dầy, bom nguyên tử chắc cũng chẳng hư hao bên ngoài dù chỉ một chút sứt mẻ. Lần đàn phán này có vẻ rất quan trọng. Không khí rất căng thẳng. Hai bên vẫn chưa ai mở lời nào, đều dùng cặp mắt sắc bén mà quan sát đối phương thật chi tiết. Bạch Kình Thần anh, hằng giọng, mở lời.
- Dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ? Anh cười nhạt xã giao.
- Thật cảm ơn Ver đây để tâm đến thân già này.
- Ông quá khách khí rồi, người nhà cả.
- Không dám, không dám. Ông nghe được chữ người nhà mà vui mừng cười lớn. Vẫy tay, trên bàn liền xuất hiện chai Ballantines chưng cất 30 năm, chỉ xuất hiện trên thị trường những năm gần đây. Nhân viên định rót rượu thì Rum cô ngăn lại, bàn tay trắng nõn, thưởng thức nhìn vật trân quý, cười càng quyến rũ. Bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741197/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.