Tôi đang ngồi chờ tới giờ cất cánh. Nửa tiếng nữa thôi, tôi sẽ rời xa nơi này, nắm chặt vé trong tay và hộ chiếu, nhập cảnh,..... Trong đầu nghĩ, nước Nga xa lạ, sau này cuộc sống tôi sẽ ra sao? Mong Bạch Kình Thần, đừng tìm thấy. Tôi nơm nớp sợ hãi.
___________________________
*Vạch phân chia*
Bạch Kình Thần anh, thoải mái tỉnh giấc, kế bên đã không còn người nữa, anh hốt hoảng tìm kiếm mọi ngóc ngách trong dinh thự. Giọng nói có chút như gào thét nhưng chung thủy vắng lặng như tờ.
- Ti Tuệ Thẩm..........
- Cô ở đâu?
Anh ra ngoài, xe cũng không còn. Hai người gác cổng nhìn thấy anh liền đứng lên, cẩn trọng chào hỏi có lễ.
- Chào Bạch tiên sinh. Xe của ngài ban sáng, có một cô gái lái đi.
- Tôi đã cho phép các người mở cổng? CMN, lũ vô dụng. Anh như nổi điên lên nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng, hai người sợ hãi co rúm người liên tục xin lỗi. Nhưng một cái nhìn anh cũng không nhìn. Nhanh tay đánh một cuộc gọi.
- Vũ Thuần, đón tôi mau. Người trong điện thoại nghe anh nói chữ mau, liền không dám chậm trễ, phóng xe như bay đến. 3" sau. Anh đã ngồi trên xe.
- Chủ nhân, ngài định đi đâu?
- Ti gia. Anh dựa đầu vào ghế suy tư.
Quả đúng như anh đoán, xe anh nằm ở Ti gia. Vũ Thuần nhìn xe của anh bên trong, liền hiểu ý mau chóng giải quyết đưa xe trở về và mở cửa, liền có người hầu chào đón anh.
- Bạch tiên sinh. Anh không hề để ý, liền đi thẳng vào bên trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741183/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.