Những học nam khỏe mạnh, vác các bàn dài để đựng bánh, sữa bên trên. Học nữ sẽ có nhiệm vụ phân phát đều từng phần và công bằng cho từng em.
Chúng tôi dùng giấy màu rồi gói từng phần thật đẹp. Bọn trẻ thấy màu sắc sặc sỡ liền thấy thích mắt, xúm nhau sếp hàng để nhận lấy và tôi còn được các bé thơm cho một cái.
Tất cả mọi người, từ lớn đến nhỏ, nắm tay nhau, tại thành một vòng tròn to rồi xoay vòng vòng, chơi đùa với nhau rất vui vẻ.
Mặt trời dần dần lặng, không thể ở lại được nữa nên sửa soạn lại đồ đạc, khi chắc chắn không thiếu gì, mới ra xe, tạm biệt về. Bọn trẻ vừa nghe chúng tôi ra về, thì đều xụ mặt không vui và có lúc khóc to nhưng mau được vỗ dành.
Điềm Điềm chạy lại ôm Dận Dịch anh một cái rồi mới luyến tiếc buông ra thật chậm. Lau đi giọt nước mắt lóng lánh, bập bẹ.
- Chú về cẩn thẩn, chú hứa sẽ quay lại nhé.
Cô bé cười tươi.
- Chú hứa.
Anh nhìn cô bé khẳng định rồi ngón tay nhỏ mềm của Điềm Điềm và ngón tay to của anh cùng nắm lại.
- Điềm Điềm, vẫn chưa biết tên chú?
- Tiểu Điềm cứ gọi là chú Dịch.
- Vâng, chú Dịch.
Cô bé gật đầu rồi nhìn qua tôi.
- Tạm biệt cô, cô cũng rất xinh đẹp.
- Tạm biệt Điềm Điềm nhé.
Tôi nước mắt ướt át ôm thân hình gầy, bé nhỏ của Điềm Điềm vào lòng.
- Tên cô là gì?
- Gọi cô là cô Thẩm nhé.
Tôi xoay nhìn tất cả mọi người lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741174/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.