Cả tuần rồi, mà anh chẳng nói chẳng rằng không gặp tôi nữa. Anh vô tình lướt qua tôi, bình thản như không có chuyện gì, khuôn mặt lạnh tanh. Tôi chỉ biết bặm chặt hai cánh môi thật chặt vào nhau, ánh mắt đã sớm long lanh, phủ một tầng sương mù nhìn theo hướng anh biến mất.
Thực sự, chịu đựng quá mức giới hạn rồi, tôi rất nhớ và không thể chịu được sự đối đãi bất thường của anh. Tôi lấy hết can đảm, tìm anh nói chuyện trực tiếp.
Dãy 2 từ từ hiện rõ trước mắt, nhưng bước chân vẫn có chút cứng nhắc, tôi nuốt một ngụm nước bọt, đi vào bên trong. Hành lang chật ních người với rất nhiều phòng học, đầu tôi vang lên ong ong, anh học phòng nào đây? Tôi không biết, tôi nhớ rõ là phòng của tôi có thể nhìn vào chỗ anh ngồi, nhưng vào đây thì tôi thấy phòng nào cũng có thể thấy xiên qua nên có hơi lúng túng.
Bất giác lùi lại một bước, tôi lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ bỏ cuộc của bản thân. Tôi tự động hỏi một người đứng gần đó.
- Xin chào. Cho tớ hỏi Dận học trưởng học lớp nào vậy?
Cô gái mà tôi hỏi, vừa nghe xong, khoé môi giật giật như thể muốn phát cười trước mắt tôi.
- Ở kia.
Nhìn theo ngón tay mảnh khảnh của cô ta, tôi đã thấy Dận Dịch anh ngồi trong.
- Cảm ơn.
Tôi không nhanh không chậm đi đến. Không phải cố ý mà là không nhanh không chậm rơi vào tai tôi rõ mồn một, tôi nghe được tiếng cười chế giễu của cô gái vừa rồi cùng với giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741168/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.