- Này, Tuệ Thẩm, cậu định ngày nào cũng để bản cô nương đứng đây đợi cậu sao hã?
- Đa tạ, đa tạ. Nô tỳ nhận sai.
- Biết vậy mà ngày nào cũng đến trễ?
- Thôi thôi, tớ sẽ đãi cậu một chầu xứng đáng.
Tôi cười cười, khoác vai Lâm Mẫn đi vào trường.
Chúng tôi học ở dãy 3, cao trung năm nhất, muốn đi đến đó thì phải băng qua khu bóng rổ và hồ bơi.
Tôi lảm nhảm nói về con Bun, nó là con chó thuộc giống Pug hay chó mặt xệ. Chả để ý tứ đâu cả, tôi cao hứng cười rộ rõ lớn.
Dường như Lâm Mẫn lơ là, không chú ý tôi nói, Lâm Mẫn cắt ngang lời tôi, chỉ tay phía trước.
- Cậu nhìn xem. Đó chẳng phải Dận Dịch của cậu sao? Hôm nay không ngắm nghía nữa sao.
Tôi nhìn theo bàn tay của Lâm Mẫn, trước mắt tôi hiện ra một chàng trai cao ráo, năng động và linh hoạt chạy trên sân. Áo anh đã ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể, dần ẩn hiện một thân hình đẹp đẽ vô cùng. Tay anh khéo léo thả bóng vào rổ một cách dễ dàng.
Nắng nhẹ chiếu xuống, xuyên qua một bên sườn mặt càng làm anh nổi bật giữa những người xung quanh. Có rất nhiều cô gái đứng thành hàng, xem anh tập. Nào là đưa nước anh uống, đưa khăn anh lau mồ hôi. Nhưng anh chỉ cười cười và không nhận bất cứ thứ gì. Anh lặng lẽ lại gần chỗ của mình rồi ngồi nghỉ ngơi và tán gẫu với những người tập chung.
Anh là Dận Dịch, học cao trung 12, là nhị thiếu gia của Dận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741161/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.