“Thả tôi ra đi, tôi tự đi được, cũng không trốn anh. Anh bảo người của mình tha cho họ đi.”
Kỷ Huân Nhiên hạ cước với mới tay vệ sĩ nhưng mà thân thủ không thể đuổi kịp, mấy chốc đã đuối sức. Tuy nhiên Hoàng Phủ Luật cũng kịp thời ra hiệu bảo người của mình dừng lại.
Kỷ Huân Nhiên lao đến kéo lấy khuỷu tay của Thượng Vân Hi và nói: “Cô ấy là vợ của tôi, anh dựa vào đâu đưa cô ấy đi, làm chuyện gây hại lớn đến sức khỏe của cô ấy chứ?”
“Chuyện là... cô ấy cam tâm tình nguyện.” Hoàng Phủ Luật nói lời khiêu khích.
Thượng Vân Hi nhìn đến sắc mặt thê lương và đau khổ của Kỷ Huân Nhiên thì nổi lên một tầng xót xa, chỉ có thể nói lời khuyên can: “Kỷ Huân Nhiên! Anh về đi.”
“Em thật sự muốn đi theo hắn? Chúng ta vợ chồng cãi nhau, cũng không nên vì như thế có dính dấp đến người khác.”
“Tôi cũng... không còn muốn dính dấp đến anh nữa. Anh mới là người phản bội trước.”
Kỷ Huân Nhiên nghiến răng, nghe tim quặn thắt lại. Thượng Vân Hi thật sự tuyệt tình như vậy ư?
Cũng không muốn nghe anh tường tận giải thích.
Điện thoại reo, Kỷ Huân Nhiên nghe máy, đôi chân mày cứ không ngừng nhíu chặt lại.
Kỷ Huân Nhiên nghe máy xong thì nhìn Thượng Vân Hi một lần nữa, anh nói: “Mong là em sẽ không cảm thấy hối hận. Nhưng mà... anh tuyệt đối không để em hiến thận.”
Tần Thụy cũng tiến lại, nói lời chỉ trích Hoàng Phủ Luật:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cat-giau-vo-yeu/2481816/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.