Thượng Vân Hi nhìn qua Đạo diễn Trần không ngừng trao ánh mắt cảm kích đối với ông. Lạc Anh đối với một màn hồ đồ của mình cũng không biết làm sao hơn. Cô vì thành kiến với Thượng Vân Hi nhanh chưa suy nghĩ đã làm ầm lên, có chút gây cười...
“Có bánh torte mới ra lò và cà phê... Mọi người thưởng thức nhé!” Tiểu Đan từ bên ngoài chạy đến, vui vẻ nói cười.
Viên trợ lý được dịp thư thả, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trước.
“Cà phê ư? Hay đấy? Có mấy loại?”
“Latte đá, espresso, cappuccino...” Tiểu Đan tươi cười giới thiệu.
Những nhân viên quay phim nghe đến liền thích thú, rất không ngại ngần đến chọn lựa. Sau đó mọi người tản dần, ai vào chỗ nấy.
Kỷ Huân Nhiên và Lạc Anh lui về một hướng nhất thời không ai nói với nhau lời nào cả.
Điện thoại cầm tay của Kỷ Huân Nhiên reo lên, không cần nhìn cũng đoán biết lão gia tử có lòng hối thúc. Anh cũng rõ mình hôm nay không thể không đi.
Nhưng hôm nay Vân Hi không ngừng mang đến cho anh những bất ngờ... Cô ấy xem ra sống không dễ dàng.
Vì sao lại cố chấp, có thể nhờ cậy đến Tần Thụy và Hoàng Phủ Luật nhưng lại phớt lờ và cự tuyệt anh.
Cô không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài, khá thu mình nhưng lại chọn đi con đường diễn xuất.
Anh nhiều điều không hiểu, vạn lần không thể thấu rõ cô.
Anh biết cô đã tìm gặp người nhà họ Phong, cũng biết cô đến Thượng Hải tìm về ký ức kể từ sau khi Úy Nhi qua đời.
Cô hầu như đã nhớ lại mọi chuyện... nhưng vì sao không nhớ đến anh.
“Đợi Vân Hi diễn xong cảnh này, anh đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi cùng mọi người ăn cơm. Em đến đó hội họp với mọi người trước đi.”
“Cô ấy... thực sự là vợ của anh sao? Anh đừng đùa, không vui đâu. Em không tin.”
“Hôn sự của anh lấy thương mại làm tiền đề. Từ khi anh hiểu chuyện đã ý thức được sứ mệnh của mình. Nhưng mà... anh và Vân Hi thực sự đã trở thành vợ chồng hợp pháp. Ai có ngăn cản cũng chỉ là vô ích.”
“Kỷ Huân Nhiên! Anh và em hôm nay đi xem mắt, phụ huynh cũng gặp nhau... anh lại đi nói với em lời lẽ này. Anh nghĩ em phải làm sao đây?”
“Anh cũng hết lời.”
Lạc Anh liếc qua phía Thượng Vân Hi, gay gắt khó chịu. Cuối cùng cũng chọn rời đi... Không biết chính mình lúc này là loại cảm tưởng gì, nhưng chỉ nghe được hơi thở phập phồng nóng giận nơi lồng ngực.
Kỷ Huân Nhiên có mặt, mọi người làm việc cũng chú tâm, Nancy càng không dám có động thái ganh ghét dư thừa nào.
Hạ Huyên thấy Kỷ Huân Nhiên đứng đấy thì trăm mối ngổn ngang. Vừa hay muốn tiến lên bắt chuyện thì lại sợ Nancy có chỗ gút mắc... Dẫu sao, Nancy nghiêng về phía Hoàng Phủ Luật, mà cô thì có nhiệm vụ ở trên người.
Cô yêu người đàn ông đó, ngay từ lần đầu gặp gỡ... Mỗi ngày thân cận với nhau cô cũng dần hiểu rõ người đàn ông ấy nhiều hơn. Cô lại không ngờ... anh ta đi say đắm một cô gái tầm thường như Thượng Vân Hi.
Còn dụng tâm đẩy cô vào tay Jay...
Cô hận. Hận vô cùng... Nhưng sức cô yếu ớt chỉ có thể ám binh bất động làm chuyện âm thầm sau lưng. Cô không hạnh phúc thì cũng không cho đối phương được mãn nguyện.
Cô sẽ từng chút một thâm nhập vào nội bộ, tìm ra chỗ yếu của Kỷ Huân Nhiên và Thượng Vân Hi, khiến họ khó khăn chồng chất mới hả dạ...
“Đạo diễn! Sắc mặt Thượng Vân Hi tái nhợt như vậy... tôi không thể phối hợp nữa.” Nancy bực dọc hô lớn.
Mọi người chú ý đến vẻ mặt xanh xao mệt mỏi của Thượng Vân Hi, thì cũng hơi ngỡ ngàng, tuy nhiên chỗ Đạo diễn Trần vẫn rất do dự.
Viên trợ lý thay ông ấy lên tiếng.
“Thượng Vân Hi! Cô cố gắng quay tiếp đoạn cuối đi. Luôn cảnh này thì coi như cô hoàn tất vai diễn rồi.”
“Vâng. Tôi được mà.”
Thượng Vân Hi đứng thẳng người, nhìn Nancy bằng cặp mắt thù hằn: “Nhị phu nhân! Bà quá đáng thì đừng trách tôi, bất quá thì ‘cá chết lưới rách’ dẫu sao em trai tôi cũng không còn trên đời này nữa...”
Nancy lao đến bóp cổ Thượng Vân Hi lại... Đến đoạn này đúng lý Thượng Vân Hi sẽ phản kháng kịch liệt... chỉ không ngờ giây trước giây sau sắc mặt tựa như rút cạn máu, cô ấy xụi lơ từ từ ngất lịm đi.
Mọi người trong phim trường một phen nhốn nháo. Kỷ Huân Nhiên chính là người nhanh nhất chạy đến ôm cô vào lòng.
“Gọi anh Phó giúp tôi.”
Kỷ Huân Nhiên bế lấy Thượng Vân Hi rồi nhanh bước rời khỏi phim trường, Tiểu Đan cũng chạy theo sau không ngừng than khóc.
Nancy bị mọi người soi xét thì khó chịu tự thanh minh cho chính mình: “Tôi rõ ràng không mạnh tay với cô ta. Cô ta thích giả vờ yếu đuối... Có Phó chủ tịch ở đây, muốn ‘lạt mềm buộc chặt’ khiến anh ấy bận tâm mà thôi.”
“Vậy thì nói cô không may đi.” Đạo diễn Trần nhếch môi cười giễu. Ông ta lại chăm chú xem đoạn phim vừa ghi lại, kế tiếp phân phó cho mọi người vào cảnh mới, hoàn toàn không bị chuyện của Thượng Vân Hi vừa ngất xỉu mà lay động đến.
Phía này Kỷ Huân Nhiên đặt Vân Hi ngồi vào xe. Tiểu Đan chạy lao vào ngồi ở chỗ ghế phụ cạnh tài xế. Lúc này cô nhóc đã không giữ được bình tĩnh, một lượt khai hết với Kỷ Huân Nhiên: “Chị ấy bình thường rất khỏe khoắn cơ mà... Ây! Đáng lẽ cảnh quỳ được Hoàng Phủ tiên sinh cắt bỏ rồi, nhưng Đạo diễn Trần vẫn luyến tiếc giữ lại. Hôm nay phải quỳ kéo dài gần nửa tiếng... còn bị Nancy gây khó dễ tát tay... Chị ấy có em bé đó mà, sau có thể...”
Kỷ Huân Nhiên chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của Thượng Vân Hi, bên tai nghe Tiểu Đan luyên thuyên một trận... cho đến khi cô ấy nhắc đến hai từ ‘đứa bé’ thì anh tựa như bị đóng băng, ngây dại nhìn về cô nhóc trước mặt.
Tiểu Đan bị đối phương nhìn trúng thì có hơi mất tự nhiên, nhưng lại được dịp tuôn trào cảm xúc, cô không ngừng trách móc: “Phải đó. Chị ấy có thai rồi. Là con của anh đấy, Phó chủ tịch Kỷ! Anh thì vô tâm, đi biệt tăm sang Anh, không bận tâm đến chị ấy... có lẽ nào vô lí như vậy. Nói là chồng, anh còn thua cho Tần Thụy và Hoàng Phủ tiên sinh nữa đấy!”
Kỷ Huân Nhiên lạnh lùng không nói. Trong đầu như vỡ choang từng mảnh... Không tài nào tin được, Vân Hi lại mang thai con của anh.
Cô ấy muốn giấu anh bao lâu chứ, phải đẩy anh vào tình thế của người đàn ông phụ bạc mới cam lòng hay sao? Khi nãy cô ấy còn bị ngã lăn xuống bậc thềm, chẳng biết đã va chạm vào đâu rồi. Thấy trong người không thoải mái vì sao vẫn gắng gượng đóng phim kia chứ?
Cô ấy không cần tự hành hạ bản thân như vậy. Nhưng rõ ràng khiến anh đau lòng không tả nổi.
Anh Phó nghe được những lời Tiểu Đan nói thì lái xe rất nhanh và tập trung, trong lòng cũng không ngừng than khẽ.
Nói đến vô tâm, thì Phó chủ tịch Kỷ... quả là đáng trách nhất!
Thượng Vân Hi được họ đưa đến bệnh viện trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngờ. Lắm lúc bị cơn đau hoành hành thì giật mình thức dậy không ngừng kêu than mấy tiếng... Tựa hồ chỗ bụng dưới rất đau.
Lúc đưa vào cấp cứu, Kỷ Huân Nhiên luôn miệng bảo với bác sĩ rằng cô đang mang thai, nhưng phải lo cho an toàn của cô ấy trước.
Tiểu Đan nghe đến những lời này thì nhanh chóng lấy lại thiện cảm, không còn ý phàn nàn đến Kỷ Huân Nhiên nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]