Bầu trời dần dần u ám, sắc mặt Trần Tử Huyên tái nhợt giống như đang vô cùng khiếp sợ, không ngừng mà cúi đầu chạy về phía trước. 
Đường núi gồ ghề không bằng phẳng, cô vấp một cái rơi cả giày nhưng vẫn bất chấp mà hổn hển chạy một mạch về phía Tây như đang bị người nào truy đuổi. 
Cô nhớ kỹ phía bên này còn có một thôn, cô muốn tới đó để tìm người kêu cứu... 
Không gian bốn phía trở nên yên ắng, trên bầu trời những đám mây đen cuồn cuộn kéo tới, chỉ chốc lát đã bắt đầu trút những giọt mưa xuống. Nước mưa khiến cả cơ thể của cô nhanh chóng ướt nhẹp. 
Đột nhiên mắt cô sáng lên, phía trước quả thực có một ngôi nhà ngói, Trần Tử Huyên liền kích động chạy tới. 
"Xin hỏi trong nhà có ai không?" Cô vừa hô to vừa cảnh giác nhìn khắp tứ phía. 
Khi cô đưa tay muốn đẩy cửa, lúc này mới phát hiện ra cửa cũng không khóa. Trần Tử Huyên đẩy cửa ra bước vào bên trong. Bởi vì sắc trời đã lờ mờ tối dần cộng thêm mây đen khiến cô không thể nhìn rõ mọi thứ trong nhà. 
"Xin chào, tôi bị người khác bắt tới đây. Xin hãy giúp tôi một chút..." Cô hoảng hốt nói rồi chần chừ muốn bước chân đi vào nhà. 
Cô bị mấy người đàn ông cao to bắt từ bệnh viện rồi lôi tới vùng ngoại ô hẻo lánh này. 
Vừa rồi cô nhân cơ hội mình bị trói quay lưng vào góc tường, liền lấy chiếc cuốc bị rỉ sét ở đó mài dây thừng trên tay. Sau khi dây thừng trên tay đứt, Trần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cao-lanh-sung-vo-len-troi/477946/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.