Trần Tử Huyên về tới trường trung học trước kia, hôm nay là lễ mừng ngày thành lập một trăm năm, nơi này vô cùng náo nhiệt. 
Trần Tử Huyên rất vui vẻ, tóm lấy cánh tay của Nguyễn Chi Vũ, kể lại cho anh một ít chuyện trước kia. 
"Ở đây này, trước kia tôi hay leo lên cái cây ở đây lắm. Có lúc trường đóng cổng rồi, thế là tôi leo lên cây trèo ra trường, chỉ là phần lớn thời gian tôi toàn trốn người khác thôi." 
Nguyễn Chi Vũ hạ mắt nhìn hai má vì kích động và hồng lên của cô, bật cười một tiếng, để mặc cô nói tiếp. 
"Cô đi trốn ai vậy? Người theo đuổi cô nhiều lắm à?" Lê Hướng Bắc cũng theo tới đây, chọc cô một tiếng. 
Trần Tử Huyên không hề phản lại, còn gật đầu: "Phải đó, phiền não lắm luôn!" 
Lê Hướng Bắc lập tức trợn trắng mắt lên: "Sao da mặt cô có thể dày như vậy chứ?" 
Hiếm khi thấy Trần Tử Huyên không đấu võ mồm với anh ta, trái lại còn nghiêm túc nhớ: "Da mặt cũng phải luyện mà thành đấy. Lúc đó mẹ tôi qua đời, tôi trở mặt với người nhà, không muốn dùng tiền của nhà họ Trần, chạy đi làm việc bán thời gian. Ban đầu tôi không biết gì cả, ngày nào cũng toàn bị mắng và chửi. Để không bị đói bụng, tất nhiên là phải dày rồi!" 
Khi nghe cô nói như vậy, đáy mắt Nguyễn Chi Vũ có chút cảm xúc di chuyển. 
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn một gốc cây hòe già trong trường hợp ở đối diện, suy nghĩ có phần bay xa.. 
Từ năm 17 tuổi ấy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cao-lanh-sung-vo-len-troi/477941/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.