Choang! 
Trần Tử Huyên giãy giụa, tay phải không cẩn thận vung lên khiến đèn thủy tinh ở đầu giường rơi xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên, mảnh vỡ bắn tung tóe… 
“Cô chủ, xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” 
Bác Phương đang canh giữ ở ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng rơi vỡ, lập tức khẩn trương chạy vào. 
Nhưng lại thấy cảnh Nguyễn Chi Vũ đè Trần Tử Huyên xuống giường, bà cứng người đứng trước cửa phòng, trong nhất thời không biết nên đi hay ở. 
Trần Tử Huyên xấu hổ chết rồi: “Đi ra, đi ra!” Cô dùng sức đẩy người đàn ông đang đè trên mình ra. 
Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nhìn cô một cái, dường như anh đột nhiên không còn tình thú, đứng thẳng người lên. 
Anh một câu cũng không nói, trực tiếp bước nhanh ra cửa phòng. 
Trần Tử Huyên thấy anh đã rời đi, lúc này mới thở dài một hơi. 
Lúc nãy ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ nhìn cô rất lạ, có chút mâu thuẫn, có chút hận, lại có một chút giống như… Thương nhớ. 
Đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Nguyễn Chi Vũ lại khác thường như vậy. 
Bởi vì bây giờ là hai giờ sáng, bốn phía đều yên tĩnh. 
Trần Tử Huyên đứng cạnh giường, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, vẻ mặt câu nệ, ở nhà họ Nguyễn, cô cảm thấy mình chỉ là một người ngoài. 
Bác Phương nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, ánh mắt bà thoáng nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, động viên nói: “Tính cách của cậu chủ chúng tôi từ nhỏ đã như vậy, đoán chừng đêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cao-lanh-sung-vo-len-troi/477929/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.