Mọi người đều vui vẻ đồng ý, trong đó người vui nhất phải kể đến Tiểu Mỹ và Lăng quốc Thiên.
Một người ưa sôi nổi, có nhiều người để chơi cùng, một người thì có CỚ ở lại qua đêm với vợ.
Tiểu Mỹ sau một ngày chơi đùa cùng mọi người đã thấm mệt, cô bé theo vú Từ về phòng ngủ từ sớm. Trưởng lão gia cùng Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú cùng ngồi đàm đạo về CỔ cầm, hai người đàn ông say mê cỔ cầm nói chuyện với nhau không biết mệt.
Trưởng lão gia mang cây CỔ cầm lần trước Trương Tú Anh mang tới cho ông ra, ông biết cây cổ cầm này nhất định có nguồn gốc từ chỗ Lăng Quốc Thiên.
Ông đã rất muốn hỏi về chủ nhân trước đây của cây CỔ cầm.
Trịnh Dục Tú biết chuyện Lăng quốc Thiên tặng cỔ cầm cho ông nội Trương Tú Anh. Thấy Trưởng lão gia trân quý cây CỔ cầm trong lòng bà cũng cảm thấy vui vẻ.
“Hai người cho tôi hỏi, cây cổ cầm này tới tay hai người bằng cách nào? Tôi đã tìm nó suốt mấy chục năm” Trưởng lão gia hồi hộp.
“Cây cổ cầm này là của mẹ để lại cho tôi. Sau khi yêu Lăng Duệ, biết anh ấy là nhà sưu tầm cổ cầm nên tôi đã tặng lại cho anh ấy. Sau này, khi chúng tôi giao lại Lăng thị cho Quốc Thiên cũng giao luôn cả bộ sưu tập cổ cầm cho thằng bé.”
Trịnh Dục Tú nhanh chóng trả lời, bà lờ mờ cảm nhận được điều gì đó bất thường ở Trưởng lão gia.
Trưởng lão gian vuốt ve cây cổ cầm rồi lại nhìn gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809612/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.