Nói tới đây Lăng Quốc Thiên từ từ quỳ xuống trước mặt Trương Tú Anh, lúc này gương mặt cô đã giàn dụa nước mắt, cô chỉ biết lắc đầu không nói thành lời.
“Tú Anh, là anh có lỗi với em, dù lý do có là gì cũng không thay đổi được việc người đêm đó cưỡng đoạt em là anh. Anh đã từng tự hứa sẽ giành hết cả quãng đời còn lại để bù đắp cho em. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ xin em cho anh được chăm sóc em ít nhất là tới khi em hoàn toàn bình phục. Có vẻ là anh tham lam nhưng một điều nữa là anh xin em hãy cho anh. được chăm sóc em và Tiểu Mỹ. Em quyết định thế nào anh cũng chấp nhận. Xin lỗi em!”
Lăng Quốc Thiên quỳ trước mặt Trương Tú Anh, đôi mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, từng lời anh nói ra như lưỡi dao đâm xuyên vào trái tim cô, bản thân anh cũng không khác gì lưỡi dao đó cũng đang tự đâm chính anh tới nỗi đầm đìa vết thương.
Lăng Quốc Thiên vốn định chờ khi sức khỏe của Trương Tú Anh hoàn toàn hồi phục anh sẽ thú nhận với cô. Nhưng đứng trước sự nghi ngờ của Trương Vân Sơn giành cho cô anh không cam tâm.Vì thế anh đã nói ra sự thật ngay tại đây.
Cả căn phòng là sự im lặng đáng sợ, người đàn ông ưu tú nhất Ninh Thành, người có thể hô mưa gọi gió đang quỳ trước mặt vợ mình bóng lưng anh thẳng tắp, cái nhìn anh nhìn cô cũng thẳng tắp.
Dám đối diện với hậu quả do mình gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809601/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.