“Được rồi, không thích thì không thích, anh chỉ để mình em nhìn, mình em khen thôi. Nhé!” Lăng Quốc Thiên thì thào “Giờ thì đi tắm nào.”
Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng bế bổng Trương Tú Anh lên, đặt cô vào phòng tắm dùng khăn ấm từng chút từng chút cẩn thận lau người cho Trương Tú Anh.
||||| Truyện đề cử: Nhập Thụy Chỉ Nam |||||
Đây là lần đầu tiên anh chăm sóc người khác tỉ mỉ như vậy. Nhìn anh tập trung tỉ mỉ, bàn tay nhẹ nhàng lau từng tấc da thịt không bị thương của cô, cẩn thận để nước không vào vết thương. Trong lòng Trương Tú Anh tràn ngập sự ấm áp. Trước đây cô luôn luôn giữ khoảng cách với những người khác giới, một phần vì bài xích chuyện quá khứ, nhưng phần nhiều là vì sợ, sợ phải phụ thuộc vào ai đó, sợ rằng sẽ chìm đắm, sợ cảm giác có được rồi lại mất đi...
Cô như con chim nhỏ sợ cành cong vậy. Anh tới bên cuộc đời cô, thời gian không lâu nhưng lại như dòng nước ấm áp nhẹ nhàng dịu dàng len lỏi vào từng ngóc nghách cuộc sống của cô, vuốt ve nỗi đau của cô, khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn cô đơn lạnh giá của cô.
Khiến núi băng trong trái tim Trương Tú. Anh từng chút một sụp đổ lúc nào không hay.
Lăng Quốc Thiên đặt Trương Tú Anh lại lên giường, thời gian chưa lâu nhưng cơ thể cô phục hồi rất tốt, bác sỹ John nói tất cả đều là nhờ nền tảng thể lực của cô dẻo dai nên mới được như vậy.
“Anh muốn bàn với em một việc” Đặt Trương Tú Anh yên ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809584/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.