Trong lòng Trịnh Dục Tú dâng lên cảm giác chua xót, mắt bà đỏ hoe. Lần đầu tiên bà bắt đầu cảm thấy phải tự vấn lại về các quyết định và suy nghĩ của mình chính là khi bà nhìn thấy ánh mắt đầy đau khổ xen lẫn cả sự tuyệt vọng trong đêm đó, khi anh cất giọng yếu ớt và bất lực nói với bà “Con yêu cô ấy”
Câu nói ấy như một quả bom nổ trong đầu bà, khiến mọi lý thuyết của bà từ trước tới nay bị lung lay.
Những đứa trẻ con nhà danh gia như Lăng Quốc Thiên, luôn được mặc định là những đứa trẻ may mắn sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Những bậc cha mẹ như Trịnh Dục Tú, Lăng Duệ luôn nghĩ rằng, họ yêu thương con bằng cách chăm sóc con bằng những thứ tốt nhất, tránh xa cuộc sống tầm thường, đi học ở những trường danh giá, chơi những môn thể thao, giải trí quý tộc, bạn bè cũng là giao du với những người cùng đẳng cấp, khi trưởng thành lấy một người vợ danh môn, thừa kế gia sản của gia đình.
Đó là họ đã làm tròn bổn phận, là đã tạo cho con một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc, hơn người.
Nhưng có lẽ điều những bậc cha mẹ như bà chưa bao giờ nghĩ tới, chưa từng đặt câu hỏi với Con dù chỉ một lần, họ ngồi lại nói chuyện với con như những người bạn rằng con có thật sự thích chơi golf không?
Hay họ mặc định con nhà quý tộc thì phải chơi môn thể thao quý tộc, họ đã bao giờ nhìn theo ánh mắt thèm thuồng của con khi nhìn thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809571/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.