Đêm đã rất khuya đội tìm kiếm cũng đã tranh thủ chợp mắt, mỗi người chui trong một chiếc túi ngủ ngủ tạm. Thịnh Thiên Vỹ không thể chợp mắt, anh chọn một góc xa nơi mọi người đang nghỉ ngơi, tự pha một tách cà phê, ngồi một mình trên chiếc ghế gấp, ly cà phê cứ thế cho nguội lạnh, anh không uống chỉ là cần phải làm một việc gì đó, hương thơm của cà phê khiến anh có cảm giác tồn tại.
Thịnh Thiên Vỹ lần tìm trong túi quần hộp lấy ra một gói thuốc, anh châm một điếu, Thịnh Thiên Vỹ không phải là người nghiện thuốc, bình thường anh còn rất ghét mùi thuốc lá, nhưng có đôi lúc quá căng thẳng anh sẽ hút một vài điếu. Như một cách giúp tinh thần tỉnh táo.
Thuốc có mùi bạc hà, Thịnh Thiên Vỹ hút một hơi, mùi bạc hà vướng vít quanh mũi khiến anh tỉnh táo. Ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở buông thông, anh nhắm mắt hình ảnh đêm đó hiện về trong đầu anh.
Có quá nhiều điều anh chưa kịp nói với Trương Tú Anh, anh chưa kịp nói với cô, anh yêu cô bởi anh nghĩ nói ra cô cũng chẳng tin, họ chỉ mới gặp nhau có bao nhiêu lâu? Nhưng thực sự ngay từ lần đầu tiên gặp cô anh đã yêu cô.Anh chưa kịp nói với cô anh - Thịnh Thiên Vỹ cũng chính là chồng cô Lăng Quốc Thiên, rằng Lăng
Quốc Thiên của cô không những không tàn phế mà còn có một gương mặt “đẹp trai”. Còn bao nhiêu điều nữa anh chưa kịp nói với cô? Lúc này còn kịp không? Khi mọi sự tìm kiếm cô đang dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809515/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.