“Các cậu dò tất cả tín hiệu định vị khu vực xung quanh đây, dù là nhỏ nhất. Không được bỏ sót bất cứ thứ gì”.
Kỳ PHương Nhan bước tới đội kỹ thuật của mình đưa ra chỉ thị. Khi biết về nguồn gốc chiếc đồng hồ Trương Tú Anh đeo trên tay cả Kỳ PHương Nhan và Thịnh Thiên Vĩ đều có chút hi vọng trong lòng, nhưng không ai nói ra với ai vì cả hai cùng sợ việc hi vọng quá nhiều sẽ dẫn tới thất Vọng nặng nề. Nhưng với những người đã lăn lộn như họ trên khắp thế giới thì dù còn một tia hi Vọng nhỏ nhoi vẫn còn hơn không có gì. Đã có rất nhiều người thành công chỉ vì tin vào một tia hi vọng mong manh như thế.
Thịnh Thiên Vĩ trầm ngâm nhìn màn hình tinh thể lỏng đang dò sóng trước mặt, con ngươi đen đặc, những người không tiếp xúc với anh không thể nhìn ra được tâm trạng thật sự của anh hiện tại như thế nào. Chỉ có Lisa và Kỳ Phương Nhan là biết rõ những giông bão trong lòng mà Thịnh Thiên Vĩ đè nén dưới lớp vỏ bình tĩnh, lặng lẽ kia. Gương mặt anh chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt luôn nhìn chăm chúam vào màn hình không chớp, lòng trắng trong mắt hằn lên những tia máu,
mái tóc đen mượt của anh dính bết mới chưa tới một ngày mà gương mặt anh có phần hốc hác, râu cũng mọc lún phún.
“Cậu đã xác định chắc chắn, cô ấy chính là cô gái đêm đó?” Thịnh Thiên Vĩ khẽ hỏi Kỳ PHương Nhan giọng nói của anh chìm trong màn đêm có chút gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809513/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.