Từ lúc đó tới giờ hắn vẫn luôn lo lắng về vấn đề này. Nhưng nghe lời của Mặt Choắt xong, Chu Tài lại thấy được một mặt khác của vấn đề. Nếu quả thực như vậy, thay vì lo lắng, sao không như Mặt Choắt nói, hãy giữ lấy điều này như tấm bùa hộ mệnh, có thể dùng tới để đòi Trương Tú Linh nhiều hơn khi cần thiết. Nghĩ thông suốt, trong lòng Chu Tài thầm khen cho sự ma lanh của Mặt Choắt. Hắn cũng chụm đầu vào màn hình chiếc điện thoại cú rích đang quay mòng mòng để kết nối mạng của Mặt Choắt.
“Mẹ kiếp cái điện thoại ghẻ của mày, ngày mai có tiền rồi đại ca thưởng cho mỗi đứa bọn em chiếc điện thoại mới đi” Đầu Trọc nhìn Chu Tài cười hì hì nịnh nọt.
“Chúng mày cứ làm đúng những gì tao nói, ngoan thì cái gì cũng có. Nhớ lời tạo dặn đấy!”
Gương mặt Chu Tài thả lỏng không ít. Hai tên đàn em này của hắn tuy không quá thông minh những trải qua mấy năm hắn mạt vận vẫn còn coi
hắn là đại ca, khi hắn có việc cần dùng bọn chúng cũng tự nguyện tin tưởng mà đi theo hắn hành động. Trong lòng Chu Tài cũng có chút cảm kích, sống ở trong cái thế giới đảo điên này. Tìm được
một tấm chân tình với mình không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhất là trong cuộc sống của những tên du thủ du thực lấy nghề trộm cắp, đánh người làm phương tiện sống như bọn hắn.Vì thế hắn cũng đã tự nhủ sẽ không đối xử tệ với hai tên đàn em này.
“Đại ca! Đại ca nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809500/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.