“Tôi đưa cho ông ấy chút đồ của người quen gửi cho ông ấy” Trương Tú Anh cởi áo khoác ngoài để lộ chiếc áo ba lỗ rằn ri bên trong. KHông khí đã dịu bớt, ngồi trong xe cũng không bị mặt trời chiếu vào, Trương Tú Anh muốn thoải mái một chút.
“Cậu với ông chủ nhà có quen nhau từ trước à? Sao cậu quen biết ông ta?” Nguyễn Anh khá ngạc nhiên về Trương Tú Anh.
"Trước đây tôi thường theo ông nội đi dã ngoại ở đây, cũng từng qua xin nước nhà trưởng làng” Trương Tú Anh trả lời qua loa. Cô không muốn mọi người quá tò mò về thân phận của mình.
“Ra vậy, thảo nào cô có nhiều kinh nghiệm về sa mạc thế.” Nguyễn Anh đã được giải đáp thắc mắc, thấy Trương Tú Anh có vẻ mệt cô cũng không hỏi thêm gì mà quay ra cửa sổ bắt đầu ngắm cảnh.
Vẫn như lúc trước, Thịnh Thiên Vĩ ngồi trên xe rất yên tĩnh, anh cúi mặt tập trung vào màn hình máy tính, trên đó chằng chịt những chỉ số, thỉnh thoảng đôi lông mày anh khẽ nhíu lại.
Sau khi bị phân gà dính vào quần thì Trường Tú Linh cũng không tự tin để sáp lại gần Thịnh Thiên Vĩ trên xe như lúc trước nữa. Cô ta nhìn sang thấy Thịnh Thiên Vĩ đang tập trung vào xử lý công việc, ánh hoàng hôn xuyên qua kính xe chiếu xiên trên gương mặt anh tuấn của anh tạo thành hai mảng sáng tối đối lập càng làm nổi bật những đường nét cương nghị trên gương mặt anh. Mái tóc anh bị ánh sáng phủ lên một lớp màu vàng ánh.
Trường Tú Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809475/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.