Cô đã cùng ông nội tới đây nhiều lần, có lần nghỉ trong khách sạn nhưng đa số là sẽ đi vào những ngôi làng nhỏ nằm rải rác trên sa mạc tá túc tại nhà một người dân nào đó, trải nghiệm cuộc sống mộc mạc cùng họ.
Ông nói với Tú Anh đó là cách để cô cảm nhận cuộc sống, và biết trân trọng những gì cô đang có, cũng là cách để có thấy trách nhiệm của mình khi sinh ra trong hoàn cảnh sung sướng đầy đủ.
Người dân nơi đây rất hiền lành chất khác nhưng rất nghèo. Chính vì thế trong lòng Trương Tú Anh luôn muốn làm một việc gì đó cho mảnh đất này.
Nếu có điện có thể phát triển được nông nghiệp. Giống như cô đã từng nghiên cứu mô hình ở một số nước Trung Đông.
Mô hình phát triển tưới tiêu nông nghiệp thông minh, tiết kiệm nước.
Dự án điện gió và điện mặt trời chỉ là bước khởi đầu để có thể thay đổi bộ mặt nơi đây. Trương Tú Anh có thể
không thích con người cợt nhà của THình Thiên Vĩ nhưng với cương vị là một người lãnh đạo thực sự cố có chút kính nể anh.
Bởi tầm nhìn và cả tâm sức của anh trong định hướng phát triển. Chính vì thế dù có muốn tránh xa anh nhưng cô vẫn muốn làm việc và cống hiến cho US.
Từ lúc lên xe Thịnh Thiên Vĩ vẫn ngồi yên xem Trường Tủ Linh như không khí. Trường Tú Linh ngồi trong xe việt dã dưới cái nắng chói chang, cô ta cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.
Trời thì nóng nực, mồ hôi rịn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809472/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.