“Tôi không quên được thì làm thế nào?”. Lăng Quốc Thiên ghé sát lại Trương Tú Anh thì thầm.
“Không quên cũng phải quên, tôi nói rồi anh còn tự ý hôn tôi, tôi sẽ chấm dứt thỏa thuận với anh” Trương Tú Anh lùi ra sau một bước, tránh. hơi thở nóng hổi của anh.
“Thật như em nói?” Lăng Quốc Thiên hỏi lại Trương Tú Anh.
“Thật, tôi không đùa với anh.” Trương Tú Anh khẳng định.
“Ừm, vậy có nghĩa là lần sau tôi muốn hôn em thì phải xin phép em đúng không? Em đồng ý là tôi có thể hôn em, hửm?” Lăng Quốc Thiên nở nụ cười hài lòng.
“Ai nói là có lần sau, anh mơ đi” - Trương Tú Anh chu môi.
“Em đó, ai vừa nói “anh còn tự ý hôn tôi” nghĩa là nếu được em cho phép tôi vẫn có thể hôn em. Em nói lời thì phải giữ lấy lời” - Lăng Quốc Thiên đắc ý.
“Anh, đúng là lưu manh. Tôi không nói chuyện với anh nữa.” Trương Tú Anh quay người mặc kệ Lăng Quốc Thiên chơ vơ giữa hành lang, cô bước tới phòng ăn.
Rõ ràng người ra điều kiện là cô, cô đã tập dượt bài nói này trong lúc nằm trong chăn suy nghĩ, vậy mà vẫn mắc bẫy của Lăng Quốc Thiên, vẫn bị anh dễ dàng bắt bẻ câu chữ. “Đúng là không thể tin được tên gian thương này”. Trương Tú Anh vừa kéo ghế ngồi xuống vừa lấm bấm.
“Em nói gì đấy,Vợ mà lại nói chồng mình là gian thương” Giọng nói pha chút vui vẻ của Lăng Quốc Thiên vang lên ngay sau lưng Trương Tú ANH khiến cô giật mình.
“Anh là âm hồn bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809428/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.