Mọi người lần lượt đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Trương Tú Anh và Lăng Quốc Thiên. Cô miễn cưỡng quay người ngồi trở lại ghế, đối diện Với Thịnh Thiên Vĩ.
Lúc này Thịnh Thiên Vĩ mới trở về với đúng bản chất của mình, anh nhìn một lượt từ đầu tới chân Trương Tú Anh. Áo sơ mi bỏ một cúc, váy ngắn ngang gối, giày 7 cm. Mắt anh ta hơi tối lại, rất nhanh. Anh ta nở một nụ cười tà mị.
“Trái đất tròn nhỉ. Cô Trương, cô còn nhớ tôi chứ?”
“Thịnh tổng, tôi và anh có quen nhau sao?” - Trương Tú Anh giả ngốc.
“Cô Trường chóng quên thật nhỉ, mới hôm trước còn nói sẽ trả tôi một ân tình, thế mà hôm nay gặp tôi đã như người xa lạ. Cô Trường làm tôi
buồn đấy” - Thịnh Thiên Vĩ cố tình gợi lại chuyện cũ.
“Chắc Thịnh tổng nhận nhầm tôi với ai rồi.” . Trương Tú Anh cố gắng vớt vát.
Thịnh Thiên Vĩ không nói không rằng đưa tay bấm điện thoại, tiếng rì rì rung lên trong túi Trương Tú Anh. Cô cố tình không nghe.
“Kia! Cô Trương nghe điện thoại đi chứ?” - Thịnh Thiên Vĩ nhắc nhở, trên môi nở nụ cười càng ngày càng rõ ràng.
Cười lên thì cũng đẹp đấy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đểu - Trương Tú Anh thầm nhủ. Đành phải lập cập lấy điện thoại ra. Thịnh Thiên Vĩ rướn người nhìn vào màn hình điện thoại của Trương Tú ANH. Dãy số của anh hiện ra, cô thậm chí còn chẳng lưu lại tên và số của anh. Thịnh Thiên Vĩ không biết mình nên vui hay nên buồn.
“Cô không lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809405/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.