Chuyến bay hôm qua của Tiểu Hy và Mặc Đình Phong là vào buổi tối, cho dù được ba ôm ấp trong lòng ngủ một giấc cũng chẳng ngon là bao, cộng thêm việc lúc sáng khóc ầm ĩ nên cô bé rất mệt mỏi, ngủ một giấc sâu đến tối mới tỉnh lại. Vừa mở mắt đã bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của Anna, cả người cô bé được bao bọc bởi cái ôm ấm áp mà lúc nào cô cũng ao ước.
Tiểu Hy ngây người chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh như hai hòn bi ngọc, thấy được vẻ bần thần của cô, giọng nói non nớt chợt cất lên trong không khí:
"Mẹ ơi, mẹ buồn sao?"
Đang mải mê suy nghĩ gì đó chợt nghe tiếng nói của Tiểu Hy vọng vào tai, Anna như lấy lại được hồn vía dời mắt đến khuôn mặt đáng yêu mới vừa thức giấc của Tiểu Hy, khẽ cong môi lắc đầu:
"Có Tiểu Hy ở đây làm sao mẹ buồn được?"
Cô vòng tay ôm cô bé vào lòng, thơm mấy cái lên trán của cô bé như đang nâng niu một bảo vật vô giá.
"Cục cưng à, ngủ có ngon không?"
Được mẹ yêu chiều, Tiểu Hy vui đến cười toe toét, đáp lời:
"Có mẹ ở đây Hy cũng ngủ rất ngon!"
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đó, từng đường nét đáng yêu đến phát hờn, cô bé này cứ cuốn lấy trái tim cô như vậy làm sao cô không thương cho được?
"Không nhớ ba à?"
Tiểu Hy lắc đầu.
"Có mẹ ở đây rồi, Hy không nhớ ba đâu!"
Anna cười khẽ không nói thêm lời nào, trẻ con nhất thời sẽ không suy trước tính sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428723/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.