"Baba!"
Tiểu Hy nhanh nhẹn chạy về phía anh khi vừa thấy anh đến. Mặc Đình Phong bế con gái lên, yêu thương hôn lên cái má bầu bĩnh của cô bé, dáng vẻ nuông chiều vô đối này làm cô giáo phải chột dạ. Ban nãy con gái của anh bị người khác bắt nạt, vậy mà cô không thông báo với anh tiếng nào.
Nhìn đến Anna trước mắt, anh thấy cô cứ quay mặt sang hướng khác, sắc mặt đỏ, lên dùng tay che mặt, Mặc Đình Phong cười thầm trong lòng, cô gái này lúc nãy mạnh miệng cứ gọi anh là chồng, bây giờ thì ngại đến mặt anh cũng không có gan nhìn.
"Vợ à, thấy chồng em đến em không thèm nói lời nào sao?"
Anna rùng mình một cái, từ "vợ" trong miệng anh cô thật sự không dám nhận. Sao cô phải nhút nhát thế này, sợ người đàn ông này đến vậy? Những chuyện ban nãy cô làm cũng vì con gái anh thôi. Anna mỉm cười, cất lời:
"Chúng ta về thôi!"
Mặc Đình Phong khẽ gật đầu, ánh mắt dời đến cô giáo của Tiểu Hy, con ngươi vừa ấm áp chợt biến thành lạnh buốt.
"Cô tự hiểu mình rồi chứ?"
"Mặc tổng, xin anh… tôi chỉ có công việc này thôi, tôi còn có con nhỏ phải nuôi…"
Không đợi cô ta nói gì thêm, Mặc Đình Phong tay bế Tiểu Hy, tay còn lại nắm chặt tay của Anna rời đi. Cô giáo kia mặt tái xanh, tự hiểu kết cục của mình.
Khi ra đến xe của Mặc Đình Phong, Anna ái ngại rụt tay về, anh không biểu hiện gì giao Tiểu Hy cho cô bế vào trong xe, xong xuôi thì khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428711/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.