Mặc Đình Phong chưa kịp hồi phục thần trí, cô bé đã nhào vào lòng anh vui sướng ôm lấy.
Anh chẳng hiểu gì, nhìn đứa bé ngỡ ngàng. Đứa bé này rất đáng yêu quá, còn có… giống hệt cô.
Cô bé nằm trong lòng Mặc Đình Phong cả buổi trời vẫn không thấy anh động đậy, tò mò ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của ba mình, cô bé cắn môi nhỏ hỏi:
"Baba, sao ba không ôm Hy? Baba không thương Hy hả?"
Mặc Đình Phong vẫn nhìn cô bé, trong đầu chạy xẹt qua những mảnh hồi ức xưa cũ.
Anh vẫn còn sống, hay là một thế giới hư ảo nào khác? Là anh tưởng tượng ra sao?
"Baba!"
Cô bé không nghe anh nói gì, nhận định anh không thương mình liền mếu máo, mắt bắt đầu đỏ hoe, hai cái má bầu bĩnh cùng môi nhỏ cũng sưng lên.
Dáng vẻ của bé con bây giờ làm anh đau lòng, cuối cùng cũng có phản ứng ôm lấy cô bé vào lòng, vuốt cái lưng nhỏ dỗ dành, ngập ngừng:
"Không phải, ba… ba xin lỗi! Con đừng giận ba nhé! Ba mới tỉnh dậy nên hơi mệt!"
"Dạ!"
Nghe lời giải thích ấm áp của anh, cô bé bắt đầu cười toe toét. Lần đầu được nghe ba dỗ dành thật là vui.
Ánh mắt anh nhu hoà, nhìn cô bé bụ bẫm mà ấm lòng, xoa đầu cô hỏi:
"Con tên gì?"
"Con tên là Mặc Hy, mọi người đều gọi con là Tiểu Hy. Con đã bốn tuổi, là con của ba Mặc Đình Phong và mẹ Hạ Nhược Hy!"
Từ nhỏ Tiểu Hy đã được bà nội dạy cho nói mãi câu này, cô bé nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428699/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.