Hà Vân Phi bưng bát canh vừa mới hầm hai tiếng đầu hồ lên phòng con dâu. Biết tâm trạng cô không tốt, kén ăn mấy ngày nay, bà thật tâm lo lắng, ngồi kế bên cô nắm tay khuyên nhủ.
"Nhược Hy, mẹ biết rằng con buồn về chuyện của mẹ con nhưng cũng biết nghĩ cho mình một chút. Mẹ con nếu tỉnh lại sẽ không hy vọng con thế này đâu."
Ánh mắt Hạ Nhược Hy ánh lên vẻ buồn bã nhìn mẹ chồng. Cô cũng không muốn bản thân cứ trong tâm trạng thế này nhưng cô không tài nào vui nổi, luôn tự trách bản thân.
"Mẹ, nếu hôm đó con tha thứ cho bà ấy thì sẽ không xảy ra chuyện này đúng không?"
Bà thở dài vỗ vai cô.
"Số phận không có chữ 'nếu' ở đó, đâu ai biết trước được chuyện gì. Bây giờ con nên sống tốt cuộc sống của mình mới phải. Cảm xúc của người mẹ cũng là cảm xúc của đứa bé trong bụng, con cứ trưng ra vẻ buồn bã thì sau này sinh ra mặt đứa bé cũng sẽ nhăn nhó như thế đấy!"
"Thật sao mẹ?"
Cô tròn mắt hỏi, thấy bà gật đầu cô bắt đầu lo lắng. Lại tự trách mình làm hại tới con, cô sờ vào cái bụng nhô to của mình kiên quyết nói:
"Con sẽ không như thế nữa, số phận con đã không tốt, con mong rằng bé con sẽ không phải như con!"
Bà cười ra tiếng, cũng động vào bụng cô, mở miệng:
"Ngốc, còn có người mẹ này mà, buồn cái gì?"
Cô cảm động rơi nước mắt, Hà Vân Phi chủ động lau nước mắt cho con dâu, tình cảm thắm thiết vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428692/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.