Sau hai tiếng đồng hồ dài, Hạ Nhược Hy như không chờ được nữa, tim cô muốn nổ tung đứng bật dậy, cùng lúc đèn phẫu thuật tắc, bác sĩ từ bên trong bước ra. Hà Vân Phi chạy đến hỏi tình hình:
"Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?"
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, bị chấn thương não nhẹ, chấn thương phần mềm nhiều, cần tĩnh dưỡng hơn hai tháng mới có thể hồi phục như thường!"
"Cảm ơn bác sĩ!"
Hà Vân Phi thở ra một hơi, cảm ơn trời phật vì con trai bà đã không sao nữa, anh được chuyển qua phòng hồi sức.
Hứa Tần Lâm vừa đưa Mặc Nhi đến bệnh viện cho y tá đẩy cô ấy vào phòng xem xét tình hình thì thấy thoáng qua bóng hình gấp gáp của Hạ Nhược Hy, thấy trên xe đẩy là Mặc Đình Phong, đoán chừng chuyện xấu gì đó đã xảy ra. Cậu thấy Hàn Nhung đi theo bọn họ nên chạy đến, cất lời ngăn bà lại:
"Dì ơi!"
Hàn Nhung nghe tiếng gọi quay đầu nhìn cậu, nhìn từ trên xuống dưới xác định không quen biết cậu là ai, bà ngạc nhiên hỏi:
"Cậu trai trẻ, cậu gọi tôi sao?"
"Đúng vậy, dì là người thân của một cô gái tên là Mặc Nhi đúng không?"
Nghe nhắc đến Mặc Nhi, Hàn Nhung liền có phản ứng mạnh. Ban nãy nghe Hạ Nhược Hy kể rằng cô ấy đã bị bắt cóc đi, bà rất lo lắng, gấp gáp nói:
"Đúng vậy đúng vậy. Cậu biết con bé đang ở đâu sao? Xin cậu hãy chỉ dẫn cho tôi!"
"Đương nhiên rồi, dì theo lối bên này!"
Hạ Nhược Hy nhìn sắc mặt của Mặc Đình Phong trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428671/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.