Bưng tô cháo nóng hổi thơm lừng, anh khuấy khuấy rồi múc một muỗng đưa vào miệng đến gần miệng cô.
Thấy muỗng cháo bốc khói, Hạ Nhược Hy mím môi nói nhỏ:
"Nó nóng!"
Mặc Đình Phong mới nhận ra anh quên thổi nguội cho cô, cũng may đầu óc cô hiện tại không bình thường cũng có thể nhận ra.
Trách sao được, anh là lần đầu tiên đút ăn cho người khác đó!
Nhẹ nhàng thổi thổi muỗng cháo cho Hạ Nhược Hy, anh lại đưa lên miệng cô. Lần này Hạ Nhược Hy vẫn không mở miệng, lắc đầu liên tục.
"Không ăn đâu, đáng sợ lắm!"
Đáng sợ? Đây chỉ là cháo, có thứ gì đáng sợ chứ? Chắc là cô lại bị ám ảnh thứ gì đó nữa rồi!
Mặc Đình Phong không thể mở miệng nói điều gì khuyên ngăn, vẫn dùng chiêu cũ, trao cho cô một ánh mắt đáng sợ.
Hạ Nhược Hy đáng thương như một chú thỏ con đành phải ngoan ngoãn ăn cháo.
Lần đầu tiên đút ăn cho người khác đúng là vụng về, khiến cho không chỉ miệng mà cả mặt mũi Hạ Nhược Hy đều lấm lem cháo. Đút cho cô ăn hết, anh mới đưa cô vào nhà tắm rửa miệng, cô chỉ vào bàn chải mình bảo muốn đánh răng, anh liền chiều theo ý muốn của cô, nặn lên bàn chải nhỏ nhắn của Hạ Nhược Hy một ít kem rồi đưa cho cô.
Hạ Nhược Hy bắt đầu đánh răng với sự giám sát của Mặc Đình Phong. Kỳ lạ rằng cô cứ đánh mãi không chịu ngừng. Mặc Đình Phong lúc này mới để ý cô có điểm bất thường, giữ chặt tay cầm bàn chải của cô lại, xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428622/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.