Lưu Thoại Mỹ đau lòng, khóe mắt đã ánh len giọt lệ khiến người ta thương xót. Tại sao? Tại sao anh có thể nhẫn tâm như thế! Chẳng phải chúng ta luôn có tình cảm rất tốt đẹp hay sao? Nay anh lại vì một con nhỏ không quen biết mà đối xử với em như thế, em.... không cam tâm!
"Em xin lỗi Lôi tổng, là em sai rồi!"
"Cô sai cái gì nhỉ?" Lôi Dực vẫn giữ một vẻ khinh thường, từ đầu chí cuối không để cô ta vào mắt.
Lưu Thoại Mỹ run run, nhưng sâu trong con mắt là ý hận khó có thể nguôi ngoai:
"Em xin lỗi vì đã để mặt Trân Vũ đối mặt với những chuyện không hay."
"Không! Cô không phải chỉ xin lỗi nhiêu đó đâu, Lưu tiểu thư!"
Lưu Thoại Mỹ bị chấn động mạnh, anh ấy nói như thế là có ý gì? Không lẽ... Không! Không thể!
Chưa kịp để cô ta hoàn hồn, Lôi Dực đã trả lời với giọng đanh thép:
"Cô là kẻ đầu cơ mọi chuyện, chứ không phải là kẻ đứng nhìn như mọi người đã nghĩ!"
"Không Dực, anh đã hiểu lầm, mọi chuyện k..."
"Không cần phải xảo biện trước mặt tôi, Lưu Thoại Mỹ! Cô biết tôi là ai, là người như thế nào, chỉ một chút chiêu trò rẻ tiền của cô mà nghĩ sẽ qua mắt được tôi? Nếu không phải tôi nợ một ân tình của ba mẹ cô, tôi đã cho cô ngồi tù rục xương rồi!"
Lôi Dực giờ đây đã không che giấu sự phẫn nộ của mình nữa, trực tiếp thể hiện ra ngoài làm cho Lưu Thoại Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-bot-gion-chut/2151989/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.