Mạn Giai Khuynh bụng bây giờ đã rất lớn, cô đi kiểm tra, là sinh đôi, một trai một gái.
Nhìn xem, người ta mỗi lần sinh đều chỉ có một đứa, cô chỉ một lần sinh trai gái đều có.
Kiểm tra về thai nhi, mẹ con đều rất khỏe, chỉ là do sinh đôi, nen có sự cạnh tranh về hấp thụ chất dinh dưỡng, bé trai to con hơn bé gái.
Đó là chuyện bình thường nên không có vấn đề gì.
Lúc kiểm tra Dục Ưu Hành hỏi bác sĩ:" thai nhi là con gái phải không?".
Bác sĩ gật đầu.
Lúc đó nghe mình có con gái, Dục Ưu Hành vui vẻ đến nở hoa.
Bác sĩ lại nói:" chúc mừng anh, anh còn có một cậu con trai nữa".
Dục Ưu Hành ngơ ngác.
" bác sĩ.... con tôi là con gái mà".
Bác sĩ thở dài, cô cũng bĩa môi nhìn anh.
" cô ấy sinh đôi, một trai một gái ".
Dục Ưu Hành lặng lẽ như một bức tượng, bác sĩ lúc này cứ nghĩ Dục Ưu Hành biết mình có con trai nên vui sướng đến bất động, vỗ vỗ vai anh:" chúc mừng anh ".
Dục Ưu Hành nhất thời xụ mặt, chớp chớp mắt nhìn cô:" em gạt anh".
Cô gạt anh khi nào chứ...
" anh chỉ muốn con gái, con trai anh không cần ".
Mạn Giai Khuynh: \( \- \_ \- \).
Bác sĩ: \( \- \_ \- \).
Dục Ưu Hành tủi thân im lặng ngồi kế bên, lại nghe bác sĩ nói về thai nhi tranh giành dinh dưỡng, bé gái giành không lại chất dinh dưỡng nên nhỏ bé, mặt anh đã muốn căng ra trông rất đáng sợ.
Bác sĩ thấy Dục Ưu Hành âm trầm quá, vội dặn dò này nọ rồi nhanh chóng tiễn người ra về.
Dục Ưu Hành chỉ muốn con gái... sao lại lòi ra thêm một thằng nhóc không rõ lai lịch chứ.
Mạn Giai Khuynh lườm anh một cái:" không rõ lai lịch?... chắc em tự mình mang thai đấy?".
Mạn Giai Khuynh từ lúc mang thai tính tình liền nóng nảy, Dục Ưu Hành thấy cô lại muốn nổi nóng, vội vàng an ủi:" kaf anh sai... anh sai... do anh đặt nồng nọng vào bụng em nên em mới mang thai"
Mạn Giai Khuynh lại lườm anh, đỏ mặt:" anh còn dám nói, không biết tốt xấu".
" rồi... rồi... do anh... do anh".
Tuy Dục Ưu Hành nói như thế, nhưng mà trong lòng vẫn không tình nguyện chấp nhận khi mình có con trai.
Mỗi tối khi chuẩn bị đi ngủ, Dục Ưu Hành đều chỉ chúc mỗi con gái ngủ ngon, khi hai bé con đạp, Dục Ưu Hành áp mặt vào bụng cô cảm nhận chuyển động của bé con, anh lại chỉ vui vẻ nói:" con gái anh đang đá anh này ".
Mạn Giai Khuynh:\( \- \_ \- \).
" anh đừng có bỏ mặt con trai của mình được không?".
Cô bó tay với anh.
" anh mặc kệ ". Dục Ưu Hành nói xong liền nằm xuống giả vờ ngủ.
Mạn Giai Khuynh thở dài.... người đàn ông cứng đầu này....
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Khi Mạn Giai Khuynh chuyển bụng sinh, nhóc trai lại khỏe mạnh chui ra trước, sau đó cô bé mới ra theo sau.
Nhóc con được làm anh.
Hai bé con mũm mĩm cực kì, bé gái hơi nhỏ, ngược lại bé trai vô cùng bụ bẫm.... mỗi lần Mạn ba đến đều thích chí ôm hai nhóc rất lâu, ông ngày nào cũng cười.
Cô gọi cậu nhóc là Đông Đông, cô nhóc là Đào Đào.
Khi cô cho hai nhóc bú sữa, Dục Ưu Hành nhìn bé gái cắn ngực cô thì cười hì hì, khi đến bé trai thì đen mặt, khí lạnh bay vù vù.
" Dục Ưu Hành, đây là con trai anh đấy".
" nhưng nó là con trai, có đàn ông gần vợ anh, anh chịu đựng không được".
Mạn Giai Khuynh lại không biết nói gì. " anh không chịu đựng được thì ra ngoài đi ".
" không được ".
Cô lần nữa bó tay với anh.
Nằm trong bệnh viện bảy ngày, cô được Dục Ưu Hành đưa về nhà.
Trong lúc mang thai, tuy Dục Ưu Hành không cam lòng nhưng khi chăm sóc bọn chúng vẫn rất kĩ lưỡng, tả đều thay cho cả hai, đều tắm rồi ru cả hai ngủ, sữa cũng khuấy hai bình, nhưng của bé gái thì nhiều hơn một chút.
Vui vẻ ôm bé gái cho nó uống sữa.
Đến cậu nhóc, cũng ôm cho nó uống nhưng mặt nhìn nó rất căng thẳng.
Cô đột nhiên muốn cười quá đi.
Mỗi tối cô bị tiếng khóc hai nhóc đánh thức, mở mắt đều thấy Dục Ưu Hành thức dậy trước, chạy qua chạy lại khuấy sữa bột cho hai bé con uống, có khi lại thấy anh thay tả.
Cô sinh con, nhưng người cực nhất là Dục Ưu Hành.
Đến lúc hai nhóc đầy tháng, lúc mở tiệc cho Đông Đông và Đào Đào, Dục Ưu Hành ôm bé trai bụ bẫm trắng hồng trong ngực, còn cô ôm bé gái.
Dục Ưu Hành nhất định không để cậu nhóc cho cô ôm.
Trong lúc chọn đồ vật đoán nghề nghiệp tương lai, cậu nhóc chọn một quyển sách pháp luật do Mạn ba để vào.
Mạn ba nhìn thấy, vui vẻ hô lên:"tốt , tốt, có chí hướng, sau này sẽ làm luật sư ".
Đến phiên bé con, bé lại ngồi một lúc lâu, sau đó lắc lư lếch mông đến, chụp ngay một tờ mao hồng lẫn lộn trong đống đồ vật đó.
Mọi người đều nhìn nhau.... Mạn ba cũng không nghĩ ra công việc này là gì, nhưng cũng vui vẻ ôm bé:" tốt... tốt...haha".
Cô nhóc cầm tờ tiền rất chặt, ai lấy đều không chịu đưa, hễ thấy ai lấy nó liền giương miệng khóc.
Mạn Giai Khuynh nghĩ nghĩ.... sau này chắc nhóc con này rất là ham tiền đi.
Dục Ưu Hành đâu quan tâm gì đến mấy chuyện đó, anh ôm cô nhóc, dõng dạc tuyên bố:" không sao, anh có rất nhiều tiền, say này đều cho con bé hết".
Mạn Giai Khuynh khinh thường nhìn anh, Dục Ưu Hành... anh sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao....
Đến lúc chính thức đặt tên.... ba Mạn là người chủ trì.... Đông Đông được Mạn Lâm Kỳ ôm trên tay, cô nhóc Đào Đào thì được Ba Mạn ôm.
Đông Đông được đặt tên là Dục Cửu Thiên.
Đào Đào được đặt là Dục Viên Vi .
Hai cái tên đều rất đẹp.
Bữa tiệc náo nhiệt, phần lớn đều là gia đình và bạn bè, lúc này Tiêu Hỷ Nhi kéo cô đến một góc khuất, cắn môi nói:" Tiểu khuynh à.... tớ...".
Mạn Giai Khuynh ngạc nhiên hỏi:" cậu bị làm sao cơ?".
" hả?". Mạn Giai Khuynh trố mắt nhìn.... chuyện của Tiêu Hỷ Nhi cô biết hết rồi.... lúc đầu còn tưởng người Tiêu Hỷ Nhi thích là ai... làm cho cô cứ một phen lo lắng.... nếu biết trước là Tiêu Á Ký... có cho cô tiền cô cũng không thèm lo lắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]