Bình thường như mọi khi, Mạn Giai Khuynh và Dục Ưu Hành sẽ về Mạn gia 2 tuần một lần, hôm nay cô dự tính sẽ trở về ăn cơm tối với ba Mạn thì bất ngờ Mạn Lâm Kỳ tìm đến cửa làm cho cô phải dời ngày đi.
Mạn Lâm Kỳ vừa vào cửa đã ngã nhào xuống sofa, hí mắt lầm bầm với cô:" thật mệt mỏi quá, mấy ngày nay anh trai bảo bối của em chưa được ngủ đủ giấc ".
Mạn Giai Khuynh nhìn anh trai như thể muốn dính sát vào sofa thì bật cười nhưng cũng có lo lắng, phải nói là bây giờ Mạn Lâm Kỳ có chút nhếch nhác, dưới cằm râu lởm chởm vẫn chưa cạo, quầng mắt thâm đen thấy rõ, áo sơ mi cũng tùy tiện bỏ ngoài quần, áo ngoài vứt kế bên.
Cô không biết vì sao lại thảm hại như thế này ah~, Mạn Giai Khuynh không kìm được mỉa mai một chút.
" bộ dáng của anh như từ Châu Phi mới về vậy".
Vừa vặn Dục Ưu Hành từ phòng bếp bước ra, đưa cho Mạn Lâm Kỳ ly nước, cũng sẵn tiện ngồi xuống bên cạnh cô, gác chân.
Mạn Lâm Kỳ không nhận ly nước, chỉ để nó trên bàn, anh nằm úp sấp, ôm gối ôm, nhắm mắt trả lời giải tỏa uất ức:" không thảm hại mới là lạ, mấy hôm nay tăng ca, thời gian đã không có mà ngủ, về nhà lại bị giục đi xem mắt, không biết ba suy nghĩ gì, đang yên đang lành kéo anh đi xem mắt, làm anh chạy không kịp, nên mới đến nhà em trốn, em không biết đâu, đến cả di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-benh-kieu-den-day-hon-cai-nao/3084350/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.