Khi Mạn Giai Khuynh tỉnh dậy, cô chỉ biết cảm thán một câu, Dục Ưu Hành, anh thật là trâu bò.
Thường thì khi làm xong chuyện, anh đều tắm rửa sạch sẽ cho cô, vì thế, cả người không bị bếch dính, chỉ hao tổn thể lực.
Mà đằng này, hao tổn quá nhiều ah.
Mạn Giai Khuynh thường xuyên ngủ lại nhà anh, sau này cũng sẽ sống ở đây, quen thuộc với mọi thứ xung quanh, cô nhắm mắt, lăn xuống giường bước vào phòng vệ sinh bằng một tướng đi kì hoặc.
Cùng lúc này, Dục Ưu Hành cũng vừa vặn bước vào, thấy một màn này, khuôn mặt băng sơn vạn năm cũng không nhịn được phì cười một tiếng.
Mạn Giai Khuynh liền trừng mắt với anh, chu môi uất ức: " anh còn cười, đều tại anh ".
Tại anh cả, nếu không cô đã không đi như thế này.
Dục Ưu Hành rốt cuộc cũng khôi phục dáng vẻ như ngày thường nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười, vẫn không biết hối cải mà bước đến ôm lấy cô, cho cô một cái hôn sâu chào buổi sáng.
" ừ, tại anh, tại anh".
Vẻ mặt này lọt vào mắt cô rất cấn, Mạn Giai Khuynh giật khóe môi, lười đi nổi giận với anh.
Anh căn bản là mặt dày, cô đấu không lại.
" đói không?, ăn chút gì đó rồi chúng ta ra ngoài ".
Nghe nói tới ra ngoài, Mạn Giai Khuynh tưởng anh sẽ đưa cô trở về nhà họ Mạn, nên ngoan ngoãn đánh răng, rửa mặt, rồi để cho anh mặt quần áo mới xuống nhà bếp.
Ra khỏi nhà cũng đã hơn một giờ sau đó, Dục Ưu Hành lái xe đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-benh-kieu-den-day-hon-cai-nao/151674/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.