Mạn Giai Khuynh kéo Dục Ưu Hành xuống phòng bếp, vẻ mặt không tốt chút nào, cô dám chắc là, Mạc Tùy Tuyết đến đây là có ý đồ, bây giờ không được như ý, chắc chắn sẽ không cam tâm, sẽ còn quay lại.
Dục Ưu Hành nhìn thấy cô nhăn mặt, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve giữa mi tâm, xoa hai hàng lông mày đang nhíu lại của Mạn Giai Khuynh, đau lòng nói:" đừng nhíu mày, sẽ mau có nếp nhăn đấy ".
Mạn Giai Khuynh nghe thấy anh mỉa mai như vậy thì trề môi với anh, khiến Dục Ưu Hành không nhịn được cắn nhẹ một cái lên môi cô, còn mắng yêu cô nghịch ngợm.
Anh biết được Mạc Tùy Tuyết nghĩ gì và muốn gì, thật đúng là người không não, suy nghĩ ngu ngốc, anh nhìn sơ qua đã đoán được, làm anh chỉ cảm thấy chán ghét.
Ánh mắt trở nên sắc bén, Dục Ưu Hành ôm Mạn Giai Khuynh vào ngực mình, ánh mắt lại trở nên ôn hòa, một con người suy nghĩ ngu ngốc như thế, không tốt bằng một góc của Khuynh Khuynh nhà anh, một góc cũng không thể so sánh được.
Gặp qua Mạc Tùy Tuyết, đương nhiên tâm trạng của Mạn Giai Khuynh liền xấu đi, cũng không có tâm tư ăn cơm, cô chỉ ăn qua loa vài miếng rồi ngồi một chỗ, đợi tiễn Dục Ưu Hành ra về xong, cô liền bước lên phòng.
Giờ phút này, ngay tại một căn phòng nhỏ, Mạc Tùy Tuyết đang tức tối nhìn đồ vật xung quanh, chỗ ở bần hèn như thế này, cô ta làm sao sống nổi, làm gì có tư cách để cô ta sống.
Mạc Tùy Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-benh-kieu-den-day-hon-cai-nao/151670/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.