Ăn xong, Mạn Giai Khuynh xung phong đi rửa bát, Dục Ưu Hành vốn dĩ định ngăn cản, nhưng suy nghĩ một lúc, cảm thấy chỉ có hai ba cái bát không đáng kể, anh mới quyết định không cản cô nữa.
Anh không tranh giành công việc với cô nữa, anh còn có việc khác quan trọng hơn.
Nhìn bóng lưng đang loay hoay trong bếp của cô, lúc này Dục Ưu Hành mới bước ra ban công, lấy di động trong túi gọi cho ba Mạn.
Đơn giản là thông báo một tiếng với người nhà cô là hôm nay cô ngủ lại nhà anh, ba Mạn thấy ngày kết hôn cũng không còn xa, vì thế mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý.
Mạn Lâm Kỳ đứng một bên thì cuống cuồng muốn xem kịch vui, nhố nháo bị ba Mạn đánh cho vài cái, ôm đầu chạy mất.
Dục Ưu Hành cúp máy cũng vừa vặn cô rửa bát xong, Anh tiện đà cầm lấy laptop xem tin tức.
Mạn Giai Khuynh lau lau tay, tỉ mỉ gọt một ít táo mới vừa mua, gọn gàng bày ra đĩa rồi đem đến trước mặt Dục Ưu Hành.
Đặt laptop sang một bên, Dục Ưu Hành vương tay ôm cô ngồi trên đùi, miệng hùa theo cô, há miệng cắn miếng táo cô mới vừa đút cho.
Cô vừa ôm cổ anh vừa thư thái ăn táo, tuy là đã được anh đút ăn rất no, nhưng ngồi trong lòng anh, cô lại rất muốn ăn nữa.
Khung xương của cô nhỏ nhắn nên cả người cũng không có cao lớn, bây giờ ngồi trong lòng anh, cô chỉ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, nhìn bàn tay của anh xem, to gấp 2 lần tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-benh-kieu-den-day-hon-cai-nao/151667/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.