Mạn Giai Khuynh cứ thế trợn mắt đứng người nhìn vào đôi mắt đang áp sát vào mặt mình, môi vẫn cứ thế bị chiếm lấy, cô nghĩ, chắc hẳn anh đang tức giận cho nên không dám động đậy, bản thân tự biết lỗi nên mặc anh muốn làm gì thì làm.
Lưỡi bị hút đến phát tê, đôi môi như bị nuốt mất, cô chỉ còn biết bị động mở miệng.
Dục Ưu Hành đúng là bá đạo, đến một ít không khí nhỏ của cô cũng hút hết, hại cô thở hổn hển, cả người suy yếu ngã ra phía sau, môi hơi tách ra, một ít không khí thông thuận tràn vào hỗ trợ hô hấp, nhưng chưa thoải mái được bao lâu, sau đó lại bị đôi tay cứng rắn phía đối diện ôm vào, không khí lại một lần nữa bị hút sạch.
Mạn Giai Khuynh chỉ còn biết cầu mong người đó mau hết giận may ra còn kịp, chứ phản kháng, đừng nói là phản kháng, chỉ đẩy anh một cái cô còn không có sức lực để làm, huống hồ gì là làm những hành động mạnh.
Cả người bị Dục Ưu Hành ôm chặt, ngực cọ sát với ngực anh, hơi hơi phát đau, hai tay cô không biết để ở đâu, vì thế vòng qua cổ Dục Ưu Hành, học theo anh, dùng cách thức vụng về, rụt rè đáp lại.
" ừm "
Thấy sự đáp lại yếu ớt và tiếng rên rỉ của cô, Dục Ưu Hành như ăn phải chất kích thích, hôn càng mạnh bạo hơn.
Tay không tự chủ được sờ loạn sau lưng cô, rồi thò vào trong áo làm Mạn Giai Khuynh nổi da gà, kích thích rên một tiếng.
Mạn Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-benh-kieu-den-day-hon-cai-nao/151665/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.