Chương trước
Chương sau
Đội tuyển u23 Việt Nam thắng rồi.Mãi yêu các anh......*^▁^*
→_→ →_→ →_→ →_→
Mục Kính Hiên nằm trên giường, không ngủ được lăn qua lăn lại trầm tư suy nghĩ. Hai mắt bé chợt sáng lên, đôi chân ngủn ngẳn bước xuống giường,nhẹ nhàng mở cửa.
- Cốc cốc cốc
"Mạc Phong đi xem ai vậy?".
Mạc Phong mắt nhắm mắt mở đi ra, nhìn thấy cậu nhóc đang đứng bên ngoài, anh thuận tay bế bé lên giường.
Mục Kính Hiên ngồi khoanh tay, nghiêm túc:"Mẹ nuôi, con muốn người dẫn con đi gặp baba".
Tiểu Khuê ngáp dài một cái:"Để làm gì?".
Cậu bé thờ thửng đáp:"Trừng trị kẻ ác".
Mạc Phong và Tiểu Khuê bốn mắt nhìn Kính Hiên.
Kẻ ác! Ai chứ...Cậu bé này làm người ta khó đoán quá mà.
Tiểu Khuê nói tiếp:"Nếu mẹ con biết chúng ta đi gặp baba con thỳ hậu quả khó lường".
Mục Kính Hiên mặt không cảm xúc:"Mẹ nuôi yên tâm đi, đó cũng là một phần trong kế hoạch của con".
Đúng! Chỉ cần mẹ tức giận, gặp baba, thỳ lúc đó bé có thể dễ dàng tiếp cận baba hơn. Thời gian không còn nhiều nữa, nếu baba cưới người khác có lẽ mami sẽ rất đau lòng...
Tiểu Khuê đầu có dấu chấm hỏi to đùng, cười châm biến:"Tiểu Hiên à! Nói ta nghe biết kế hoạch của con đi".
Mục Kính Hiên nhảy tọt xuống giường, để lại vài chữ "Sau này,nhờ hai người chăm sóc mami".
Dứt lời, cậu bé rành rọt mở cửa rời đi. Tiểu Khuê nói:"Tiểu Hiên thông minh hơn em nghĩ".
"Đúng nha, ước gì anh có một đứa con như vậy..."_đôi mắt soi lang nhìn cô:"Hay là, chúng ta kiếm một đứa đi".
Tiểu Khuê chưa kịp nói gì, liền bị tên nào đó đè ra ăn sạch sành sanh. Cô khóc không ra nước mắt mà. Cũng tại cái miệng này nói nên khiến cái tên thối tha này nổi lên thú tính....
- -------------Sáng----------
Mục Lạc Anh thức dậy từ sớm,nhưng không muốn rời giường cô nằm nhìn con trai ngủ.
- Reng reng reng
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.Sợ bảo bối thức giấc, cô nhanh chóng bắt máy:"Alo".
Đầu dây bên kia:"Ảnh Vương, tôi đã đến Tây Đô và đang ở nơi cô sắp xếp".
"Ừ, cần gì cứ nói cho tôi biết".
"Tôi có chuyện này muốn nói với cô".
"Anh cứ nói".
"Tại căn phòng ba năm trước, tôi có bằng chứng chứng minh hai chúng ta bị hãm hại".
Mục Lạc Anh có chút bấc ngờ:"Bằng chứng? Ba năm rồi liệu còn quan trọng nữa không?".
"Nếu nó không giúp cô quay về được với Mộ Tư Phàm thỳ ít nhất nó cũng minh oan cho cô".
"Minh oan, anh là có ý gì?".
"Tôi nói thẳng, căn phòng của tôi và cô bị hãm hại và cả căn phòng của Hứa Minh Trì đều có camera siêu nhỏ, lúc tôi còn là thuộc hạ của Hứa Minh Trì, ông ta đã bảo tôi chế tạo ra loại camera đó, và khi tôi biết rằng Hứa Mỹ Lệ chính tay giết ba mình,tôi sợ ngựa quen đường cũ nên đã lấp một cái nữa tại phòng của tôi và cô ta, cũng chính là căn phòng mà tôi và cô ngủ chung".
Mục Lạc Anh chặc miệng.Thỳ ra cô đoán không sai! Hứa Mỹ Lệ là kẻ giết Hứa Minh Trì, nếu vậy chuyện cô và Ức Trai chắc chắn cũng do cô ta sắp đặt.
Thật ra Mục Kính Hiên đã thức dậy từ lúc cô nghe điện thoại, lại vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.
Với sự thông minh bẩm sinh, Mục Kính Hiên đã nhầm khẳng định, người có tên Hứa Mỹ Lệ đó chắc chắn đã hãm hại mẹ, nhất định bảo bối sẽ thay mẹ trừng trị cô ta.
Lại nói, không biết người đàn ông đang nói chuyện với mami tên gì nhỉ?
Mục Lạc Anh vô tình nói:"Ức Trai, nếu nói vậy thỳ anh có cách gì lấy nó không?".
Ức Trai sao? Haha, biết tên rồi, thỳ điều tra thôi. Mục Kính Hiên nở một nụ cười vô hoạt.
"Điều đó mới khiến tôi đang suy nghĩ, đó là Hứa gia, vả lại nếu tôi đến đó không chừng Hứa Mỹ Lệ sẽ giết tôi giệt khẩu".
"Đến cuối cùng, tình yêu vẫn là thứ đáng sợ nhất.Nó khiến người ta lọt vào vòng xoáy và bất chấp thủ đoạn có được.Như tôi là một ví dụ điển hình.
Ức Trai nói tiếp:"Cô yên tâm, dù cho có hi sinh cái mạng này tôi cũng sẽ cố gắng lấy đoạn vdeo đó".
Mục Lạc Anh không nói gì,thẳng thừng cúp máy, lúc này Kính Hiên mới vờ tỉnh dậy:"Buổi sáng tốt lành,mami".
Mục Lạc Anh hôn vào má con trai:"Con cũng vậy,...để mẹ đi làm thức ăn sâng cho con".
"Vâng ạ!".
Mục Lạc Anh vui vẻ đi, Mục Kính Hiên nhanh chóng cầm lấy điện thoại của cô, bấm:"Lúc nãy anh nói camera đó là được đặt ở đâu?"_ rồi gửi đi.
Bế đây, Ức Trai nghe "ting" một cái, vội mở máy lên, có chút nghi ngờ, tại sao mới vừa cúp máy chưa được vài phút, lại nhắn tin. Nhưng anh ta vẫn nhắn lại:"Nằm ở trong bức tranh to nhất, do camera siêu nhỏ nên khó mà phát hiện".
Mục Kính Hiên nhắn tiếp:"Lỡ như căn phòng đã được bày trí lại, cộng thêm không lẽ hai căn phòng đều có tranh".
Ức Trai:"Cô yên tâm, bức tranh đó không bao giờ di chuyển được nó, lại nói bất cứ căn phòng nào cũng sẽ có".
Mục Kính Hiên bấm tiếp:"Không di chuyển được? Vậy ý anh là bức tranh có gì đó đặc biệt".
"Cũng không hẳn, đó chỉ là những bức tranh vẽ hình của tứ đại gia tộc, mỗi gia tộc đều sẽ có, nếu bất kì ai có ý vứt bỏ hay dịch chuyển đều bị cả gia tộc đuổi đi, nghiêm trọng hơn là chặt cánh tay đã làm".
Mục Kính Hiên ngạc nhiên:"Có cần như vậy không?".
Ức Trai không nghiên ngờ nữa:"Chính như vậy,tôi mới dùng nó lấp đặt camera, dù cho Hứa Mỹ Lệ có mười cái mạng cũng không dám đụng tới những bức tranh đó".
Mục Kính Hiên nghe tiếng bước chân, biết mami sắp đến, liền linh hoạt nhắn:"Giờ tôi có chút việc, không còn gì thỳ đừng gọi hay nhắn đến".
Xong rồi, bé nhanh tay xóa tất cả tin nhắn, đặt điện thoại lại vị trí cũ,cầm quyển sách đọc.
- ---------------
Có ai đoán được kế hoạch của Mục Kính Hiên là gì không? Cứ từ từ....đừng nóng vội.
Câu cuối, chúc mừng u23 Việt Nam.+_+ +_+
*^O^* TÌ BÀ PHIÊU BẠC
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.