Mục Lạc Anh ôm chặt bụng mình, gần như không đi nỗi nữa. Nước mắt cô đã trải dài khắp con đường, cô mệt mỏi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo gần đó, ngước mặt nhìn thẳng lên trời, hét to:"Tại sao? Từ nhỏ đến lớn không khi nào tôi có được một cuộc sống trọn vẹn, người ta có được hạnh phúc còn tôi thỳ không, tại sao, tại sao lại như vậy?".
Bỗng nhiên, đỗ một cơn mưa, những hạt mưa xóa tan đi những giọt nước mắt của cô. Lại lần nữa, cô cười lạnh:"Ông trời, ông cũng thấy thương cảm tôi sao?".
Cơn mưa ngày một lớn, cô không ngại ngần để mưa rơi xuống người, cô muốn nó xóa sạch những gì liên quan đến Mộ Tư Phàm.
Một lúc sau, cơn mưa cũng ngừng hẳn, cả cơ thể cô run bần bậc, chịu không nổi và ngất đi.
Đúng lúc, Hàn Dư và Sở Liễu Nghê lái xe ngang qua, Sở Liễu Nghê tinh mắt:"Dư, hình như đó là Lạc Anh ".
Hàn Dư thắng xe lại, hai người bước xuống, Hàn Dư và Sở Liễu Nghê lo lắng đưa cô vào trong xe, rồi đưa đến bệnh viện.
- ------Bệnh viện-------
"Bác sĩ, cô ấy và đứa bé sao rồi"_Sở Liễu Nghê chăm chăm nhìn vị bác sĩ.
"Bị sốt đến 39°, còn đứa bé vẫn khỏe mạnh".
Hàn Dư và Sở Liễu Nghê thở phào, cảm ơn bác sĩ rồi vào thăm cô.
Mục Lạc Anh đã tỉnh dậy lâu rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài, miệng lẫm bẩm"Sau đêm nay, chúng ta sẽ không còn gặp lại".
Hai người bước vào nghe cô nói như một kẻ điên.
"Em và Tư Phàm xảy ra chuyện gì sao?"_Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-baba-mami-gian-that-roi/744231/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.