Đôi cánh đập đập vài cái và rồi cô đã chạm chân đến căn phòng của mình. Chợt cảm thấy sống lưng có chút lành lạnh. Cả căn phòng tối đen như mực đến nỗi cô chẳng nhìn thấy gì.
Hai tay cô quơ quơ tìm công tắc, nhưng một bàn tay nào đó nắm lấy người cô kéo vào lòng. Tuy không có ánh sáng nhưng cô cảm nhận được ánh mắt rất tức giận đang nhìn mình. Và cả mùi hương quen thuộc này, không lẽ là Mộ Tư Phàm.
Suy nghĩ của cô tan biến khi anh bỗng lật người cô lại, cái mông to tròn của cô đối diện với mắt anh. Bàn tay to lớn xé toạt chiếc quần đen bó sát,liền đánh nhẹ vào.
- Chát.
"Á...sao anh đánh em".
- Chát.
"Anh quá đáng thật huhuhu..."
"Quá đáng sao? Em coi ai quá đáng, bắt anh ngủ ngoài sofa lạnh lẽo còn bản thân thỳ trốn đi đâu?".
"Em......"
- Chát.
"Nói, em đi đâu?".
"Em, em đến Hứa gia ".
"Làm gì?".
"Em muốn tìm ra sự thật cái chết của ông ta".
"Vậy sao em không nói với anh, em biết đi một mình như vậy nguy hiểm lắm không?".
"Em sai rồi"_gương mặt diểm lệ giờ đây chỉ toàn là sự ray rức. Rất đáng yêu nha mà tiếc anh không nhìn được.
- Chát
"Còn dám đi nữa không? Hả?".
"Huhuhu, em không đi nữa huhuhu".
Mộ Tư Phàm nghe vợ yêu khóc có chút đau lòng, lật người cô lại, tay vươn tới mở đèn.
Ánh sáng không nhiều lắm nhưng đủ để anh nhìn thấy khuôn mặt vợ yêu, Mộ Tư Phàm nói:"Đau không?".
Mục Lạc Anh quay mặt:"Cái tên xấu xa, đau lắm anh biết không?".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-baba-mami-gian-that-roi/744225/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.