Chương trước
Chương sau
Chiều 4h, tại Hồng Thụy
Hiện tại Hồng Thụy rất đông, đa số là những người có tiếng đều tới đây dự tan lễ của Hứa Minh Trì. Còn Hứa Mỹ Lệ thân ảnh đen khóc lóc ngồi bên tấm ảnh của ba mình. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng máu mủ tình thâm nhưng không, mấy ai biết được hiện giờ cô ta vui sướng không thể tả.
Từ ngoài cửa, một chiếc xe sang trọng đỗ vào, phóng viên tranh nhau chụp, từ trong xe, Mộ Tư Phàm khoát lên mình bộ vest đen lịch lãm, khí chất của anh làm người ta điên đảo, những người phụ nữ phải mê mẫn. Lại từ trong xe, Mục Lạc Anh mặc chiếc đầm tới đầu gối màu đen đơn giản, khoát tay Mộ Tư Phàm trước bao ánh mắt ghen tị.
Hai người bước vào trong, ắc hẳn cũng có rất nhiều người vây quanh.
"Nhìn kìa, không ngờ Phàm chủ tịch lại đích thân đi dự tan lễ, thật là hiếm có mà"_một người trong đám đông nói.
Người nghe lại tiếp lời:"Đúng nha! Lại nói cô gái đi bên cạnh thật đẹp, quả là trời sinh một cặp mà ".
.........
Hứa Mỹ Lệ nhìn thấy Mộ Tư Phàm đến, hai mắt sáng rực, đứng dậy đi về phía anh, nhìn anh yêu tràn ngập xúc cảm:"Tư Phàm, anh đến an ủi em phải không?".
Tư Phàm! Cô gái nay cư nhiên gọi anh ấy thân mật như vậy! Lại thêm ánh mắt này, mình cảm nhận được ánh mắt này rất quen!!!
Mộ Tư Phàm lạnh nhạt:"Thời gian của tôi có hạn, không rảnh mà an ủi cô, tôi đến đây chỉ là thấp một nén nhang cho Hứa Minh Trì".
Hứa Mỹ Lệ vờ buồn bã:"Vậy sao? Làm em cứ tưởng....".
"Ấy chà! Cô tưởng cái gì?"_Bạch Hy Tranh nhìn một màn tình cảm, vội chen vào.
Hứa Mỹ Lệ vờ yếu đuối:"Tôi cứ mong anh ấy đến vì tôi".
"Hôm nay là tan lễ của ba cô, không phải của cô "_Bạch Hy Tranh trừng mắt, thanh âm đúng chất giễu cợt.
Hứa Mỹ Lệ nắm chặt tay, muốn đánh Bạch Hy Tranh,nhưng cố kiềm nén:"Tại sao cô lại nói như vậy chứ? Cô nói vậy làm tôi rất buồn".
"Nếu cô không ngại,hiện tại tôi có thể cho cô đi theo ba cô "_Ngôn Bách Thần nhìn vợ yêu nói, anh liền ôm lấy cô mà hùa theo.
"Tôi, tôi không có, bốn vị cứ tự nhiên "_Hứa Mỹ Lệ nhịn không nổi, tức đến đỏ mặt mà chẳng làm gì được, chấp nhận rời đi.
Mục Lạc Anh vui vẻ nhìn Hy Tranh:"Vợ chồng cậu đúng là nhất tiễn songg điêu mà".
Bạch Hy Tranh bậc cười ha hả:"Phải thế chứ!".
"Em và Hy Tranh lại kia ngồi đi, anh và Bách Thần đi thấp nhan"_Mộ Tư Phàm dịu dàng nói.
"Vâng".
Rồi hai phu nhân nhà ta đi lại bàn dành cho khách quý ngồi. Từ trong đám đông, một hàng mỹ nữ bước ra. Gọi mỹ nữ vậy đấy, nhưng nhan sắc thỳ có lé chắc do phẫu thuật mà có. Người thỳ nâng mũi, người thỳ cắt mắt,bom ngực, bom mông, còn có người ghê hơn là chỉnh toàn thân.
Ôi! Cần phải thế không? Bạch Hy Tranh thầm cảm thán.
Một cô gái môi đỏ chót,mặc váy ngắn hở trên hở dưới kênh kịu nói:"Nè! Không biết đây là bàn dành cho khách quý sao? Ai cho hai người thấp kém như các cô lại ngồi".
Trời bà cô tôi ơi! Đi dự tan lễ mà còn hơn đi đám cưới, ăn mặc kiểu gì vậy nè!
Bạch Hy Tranh đúng phắc dậy, cố tình nói lớn:"Cô nhìn lại mình đi, đi dự tan lễ mà ăn mặc hở trở hở dưới, môi thỳ tô đỏ như cà chua, mặt thỳ đánh không biết bao nhiêu lớp phấn nữa".
Tất nhiên, những người có mặt tại tan lễ chuyển dời ánh mắt về phía cô ta khiến cô ta xấu hổ. Cô ta tức giận giơ tay lên tát Bạch Hy Tranh nhưng bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn khác nắm chặt lại.
- Rắc rắc rắc.
"Á....., tay tôi gãy rồi, huhuhu, cô gái này bẻ tay tôi"_cô ta ngã ngụy xuống, nắm chặt bàn tay bị bẻ gãy khóc lóc sa sướt.
Mục Lạc Anh ngồi xuống, nói nhỏ vào tai cô ta lạnh lùng:"Chạm vào ai thỳ chạm, đừng bao giờ chạm vào bạn tôi, lần sau nếu để tôi thấy hình ảnh này lặp lại thỳ coi chừng cái mạng của cô cũng khó mà giữ"
Cô ta run sợ, ba chân bốn cẳng chạy đi. Mặc cho cánh tay bị gãy rất đau. Có ai biết, lời nói của cô đáng sợ như thế nào, lại nói ánh mắt nhìn xuyên thấu cô ta.
Mục Lạc Anh đứng dậy. Dùng khăn lau tay giống như vừa chạm vào thứ gì đó rất dơ bẩn.
Từ xa, Ngôn Bách Thần nói với anh:"Vợ cậu đáng sợ thật!".
Mộ Tư Phàm biết, nếu không phải hôm nay là tan lễ đông người như vậy, lại nói nếu ở chỗ vắng vẻ chắc vợ yêu giết luôn cô ta rồi. Đúng là một người không biết thất thời mà.
"Cô gái lúc nãy là ai?".
"Hình Nhiên Thủy, con gái của Hình Quy ".
Mộ Tư Phàm lấy điện thoại ra:"Alo, Mạc Phong, trong vòng 20" cậu mua lại Hình thị cho tôi".
Đầu dây bên kia khó chịu:"Mình bận lắm!".
Mộ Tư Phàm lập tức cau chặt hàng mày đen nhánh:"Ý cậu là muốn qua Châu Phi đào mỏ phải không?".
Mạc Phong cả kinh, người ta đang vui đùa cũng tiểu bạch thỏ vậy mà cũng không yên nữa:"Được rồi, thật là mất hứng mà".
Mộ Tư Phàm cúp máy, cùng Ngôn Bách Thần đi lại vợ yêu.
Còn Mạc Phong khóc không ra nước mắt:"Cái tên Mộ Tư Phàm đáng ghét này! Đang cao trào làm mất hết cả hứng".
Tiểu Khuê nằm bên cạnh thằm khen Mộ Tư Phàm đã gọi, có ai biết cái tên hôn đãn này muốn cô mấy lần, hại cô như sắp chết rồi. Mạc Phong nhìn sang bảo bối:"Đợi 20", chúng ta tiếp tục".
Tiểu Khuê nghe vậy, hoảng hốt:"Em không muốn, em mệt lắm rồi không làm nỗi nữa".
Mạc Phong giảo hoạt nói:"Vậy thỳ em chỉ cần nằm đó, mọi việc cứ để anh lo".
"..............."_cái tên này lấy đâu ra sinh lực nhiều thế.
- ---------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.