Tối đó, Mộ Tư Phàm không về nhà. Còn Mục Lạc Anh sau khi tỉnh dậy trời đã sáng, nhìn thấy người bên cạnh dường như đã đi suốt đêm. Cái lạnh, cái cô đơn vẫn bao quanh lấy cô.Trái tim này trở nên lười biếng đập hơn. Nó đau lắm, nó lạnh lắm nó cần một thứ gì đó sưởi ấm.
Mục Lạc Anh bước xuống giường, cả cơ thể bước đi loạn choạn vào phòng tắm. Nhìn vào gương, cô nhìn thấy trên thân thể toàn là những vết hôn do anh để lại. Vết hôn thô bạo xé nát cô.
Vệ sinh xong, cô bước xuống lầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Đàn.
Lâm Đàn nhìn thấy cô, đứng khoanh tay kiêu ngạo:"Tối qua ngủ một mình à! Sớm muốn gì Mộ Tư Phàm cũng bỏ rơi cô ".
Mục Lạc Anh chẳng mấy để tâm lắm, nhưng lạnh lùng:"Nên lo cho bà trước đi, đừng nhiều chuyện ".
"Cô..."
"Lại ăn cơm đi "_Mộ Nhiếp Chính hắn giọng nói.
Trên bàn ăn chỉ có ba người, từ khi Mộ Tư Lĩnh bị đuổi, anh ta liền dọn ra khỏi Mộ gia, gần như biến mất không còn thấy mặt mũi gì cả. Cũng vì vậy, Lâm Đàn rất ghét cô, ghét vì làm đứa con trai cưng của bà ta mất việc, cộng thêm bỏ nhà ra đi.Lại nói, em gái bà Lâm Nguyệt từ khi bắt Lạc Anh lần thứ hai liền mất tích không thấy người. Lâm Đàn đã tìm rất lâu nhưng chẳng tìm ra được bà, không kể thấy xác
Mục Lạc Anh đặt đũa xuống,thanh âm kỳ sức sống:"Ba, một lát con sẽ dọn đi".
Mộ Nhiếp Chính đang ăn liền dừng lại, nhìn cô:"Con và Tư Phàm xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-baba-mami-gian-that-roi/744209/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.