"Anh Anh, mau mở mắt ra nhìn anh, không cho em nhắm nữa"_Mộ Tư Phàm hét lớn, hai tay không ngừng lây thân thể Mục Lạc Anh.
Mao Hiểu Thần vội gạt tay anh ra, trấn an:"Tư Phàm, cậu bình tĩnh đi, vợ cậu tôi sẽ cứu sống, cậu đừng mất kiểm soát nữa, ai thấy cũng sợ hãi hết rồi kìa".
Mộ Tư Phàm giữ bình tĩnh hơn, nhìn chiếc giường đẩy Mục Lạc Ạn vào phòng cấp cứu.
Ánh đèn đỏ cấp cứu sáng lên. Và rồi mấy tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy động tĩnh gì. Mộ Tư Phàm ngồi trên hàng ghế, tay đan xen vào nhau, cả thân thể anh dính đầy máu của cô.
Mạc Phong đập tay vào vai anh:"Cậu yên tâm đi, phải tin vào Hiểu Thần chứ!".
Đúng lúc đó, ánh đèn đỏ tắt,cánh cửa được mở ra, Mao Hiểu Thần bước ra, tay gỡ khẩu trang, Mộ Tư Phàm hốt hoảng đi lại:"Cô ấy sao rồi?".
"Đã qua cơn nguy kịch rồi, lát nữa sẽ tỉnh ".
"Cảm ơn cậu".
Mao Hiểu Thần trợn mắt nhìn. Có phải anh nghe nhằm không? Mộ Tư Phàm cảm ơn! Chuyện lạ khó tin.
Dù biết vậy, Mao Hiểu Thần lấy làm vui vẻ gật đầu rồi rời đi.
Tiểu Khuê lúc này mới đến, do lúc đánh nhau không may bị thương,bị tên nào đó cứ khăng khăng kêu đi băng bó. Nên giờ mới đến được.
"Phong, Lạc Anh sao rồi?".
Mạc Phong nhìn Tiểu Khuê:"Không sao nữa rồi".
Tiểu Khuê chuyển ánh mắt sang Mộ Tư Phàm:" Mộ Tư Phàm, anh nên về nhà nghĩ ngơi đi, ở đây tôi và Phong lo được rồi".
Mộ Tư Phàm mệt mỏi:" Vậy nhờ hai người, tôi về thay đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-baba-mami-gian-that-roi/744202/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.