Mục Lạc Anh vẫn đứng đó nhìn Ngư Hủy Triết, nói trong sự bình tĩnh:"Tôi không nghĩ như vậy".
Ngư Hủy Triết cười cuồng ngạo:"Phải thế chứ! Ảnh Vương của Ngư Hủy Triết tốt nhất không nên kiên nễ bất cứ thứ gì? Kể cả người thân, cô hiểu rõ chứ?".
Đúng, cô là Ảnh Vương, một người nghe đến tên phải run sợ, Ảnh Vương là tên mà những người trong thế giới ngầm gọi cô, mặc dù họ chưa từng nhìn thấy mặt của cô. Những lần cô xuất hiện đều vào buổi tối, nhiệm vụ cô thực hiện chỉ có hai chữ "giết người", bất luận họ là ai, chỉ cần lệnh chủ nhân ban xuống cô đều thực hiện. Không biết khi nào bàn tay cô đã nhuốm máu của rất nhiều người.
Đặc biệt, cách cô giết người là giết phải thấy. Ý nói, khi giết bóng của cô và người bị giết sẽ được người khác nhìn thấy. Bởi vậy, cô mới có tên "Ảnh". Để lại sự ám ảnh trước cách cô giết người.
Lại nói, lúc cô rơi vào tay Lâm Nguyệt mà không thoát ra được, không phải cô không muốn thoát,mà là vì cô không muốn bản thân bị bại lộ. Nếu một người phụ nữ đánh lại hai người đàn ông và một người nữa, thỳ họ sẽ sinh ra nghi ngờ.
Lúc trước và bây giờ,không khi nào cô không cảm thấy lo lắng trước thân phận đó của mình,rồi Mộ Tư Phàm sẽ nghĩ như thế nào khi lấy một cô gái, vừa cứu người lại vừa giết người.
Thoát khỏi suy nghĩ, Mục Lạc Anh nói,:"Chủ nhân, ngài gọi tôi tới là có chuyện gì?".
"Giết một người"_Ngư Hủy Triết nói, đôi mắt sâu thẳm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-baba-mami-gian-that-roi/744199/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.