Nửa đêm, cô khát nước mơ màng tỉnh dậy, phát hiện người bên cạnh đã biến mất.
Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?
Cô đi tìm mọi nơi, và vô tình đi ngang qua căn phòng sách của anh. Vẫn còn sáng đèn, từ khe cửa cô nhìn thấy hai chữ "Lãnh Thần". Rất to, theo như cô biết thỳ đây là đang điều tra thông tin. Đúng là như vậy!.
"Anh đẹp trai không?"_Mộ Tư Phàm phát hiện ai kia đang nhìn lén, lười biếng ngã người ra ghế, cười như không cười nói.
"Tự luyến".
"Vào đây".
Cô ngoan ngoãn đi lại, ngồi lên đùi của anh. Hai tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, nhìn cô yêu chiều, nói:"Sao không ngủ, lại nói không mang dép đi chân trần, bị cảm lạnh thỳ sao?".
"Tại không thấy anh, nên em cảm thấy lo, mới đi tìm anh".
"Vậy tại anh sao?".
Cô không trả lời câu hỏi của anh, trực triếp hỏi:"Lãnh Thần là con của ai?".
"Con của Lãnh Hàn Mộc, bạn của anh".
"Nhưng tại sao anh ta lại bỏ nó, vả lại lúc em đọc bức thư là của mẹ nó viết, không hề nhắc đến Lãnh Hàn Mộc".
"Lãnh Hàn Mộc, cậu ấy không giống như những người khác, sống nội tâm và vô cùng lạnh lùng. Vào hai năm trước, có một cô gái theo đuổi cậu ta, và vô tình có Lãnh Thần. Cậu ấy lúc đó nhục mạ cô gái ấy, còn nói con của người đó không phải của cậu ta, thế là sai người đem hai người biến mất khỏi Tây Đô này "_Mộ Tư Phàm nghiêm túc kể lại.
"Vậy bây giờ anh ta có biết Lãnh Thần là con mình không?".
"Biết, cậu ta rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-baba-mami-gian-that-roi/744190/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.