Lãnh Nghiêm mỉm cười hướng hắn gật đầu, "Đã lâu không gặp, Hạ thiếu!"
"Thiên Triệu, hóa ra các con có quen biết, em gái con vừa giới thiệuLãnh Nghiêm, đây là bạn trai của nó, về sau rảnh rỗi các con có thể qualại!" Hạ Trảm Bằng ngửi được mùi thuốc súng, ở một bên nhanh chóng giảng hòa.
"Chúng con chỉ biết nhau thôi." Hạ Thiên Triệu thanh âmlạnh lẽo tựa đáy cốc, mà hắn từ khi vào cửa ánh mắt không hề rời khỏiHàn Nhất Nhất.
Hàn Nhất Nhất chỉ cần vừa ngẩng đầu, liền có thể chạm ánh mắt hắn, chẳng sợ cô muốn trốn tránh, nhưng ánh mắt lại khôngthể trốn, hắn như là muốn đoạt lại cô, làm cho cô không còn chỗ ẩn nấp.
Đề phòng tình huống xấu đi, Hàn Nhất Nhất nắm thật chặt tay LãnhNghiêm, mỉm cười nói với Hạ Trảm Bằng: "Ba, con hôm nay cùng bạn hẹn ăncơm, thời gian cũng không còn nhiều, con ngày mai lại đến thăm người,được không?"
"Ừ, đi đi, phải chơi cho vui vẻ nhé!" Hạ Trảm Bằng liên tục nói, ông như thế nào không biết tâm tư của con gái chứ.
Hàn Nhất Nhất kéo tay Lãnh Nghiêm, lại mỉm cười nhìn về phía Hạ Thiên Triệu, làm bộ hạnh phúc nói: "Anh cả, bọn em đi trước!"
Nhưng hai chữ anh cả kia trong lòng cô đã luyện tập vô số lần, khi cônói với hắn, có bao nhiêu đau đớn chỉ có mình cô biết, nhưng cô buộcphải cho hắn biết, cô chỉ có thể gọi hắn là anh trai.
Khi cô nói ra, không dám nhìn hắn, nói xong, kéo Lãnh Nghiêm rời đi như bỏ trốn.
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao/3279663/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.