Chương trước
Chương sau
Edit: Không Ai Cả

Chỉnh dịch: Benbobinhyen

Hạ phu nhân như thế nào cũng không thể tin được, bà ta sẽ chết trongtay Uông Giai Trừng, hơn nữa bà ta không biết vì lí do gì Uông GiaiTrừng lại làm như vậy.

Trước khi nhắm mắt, trong ý thức cuốicùng bà nghe thấy Uông Giai Trừng lớn tiếng hô: "Không xong rồi! Ngườiđâu! Cứu mạng! Người đâu!"

Hạ phu nhân cùng Ngải Châu Bích tửvong tại chỗ, Hạ Trảm Bằng không thể chịu được kích động này, thân thểcàng thêm suy sụp, lập tức phải vào bệnh viện.

Hàn Nhất Nhấtthấy một màn này, hoàn toàn không thể tin được, Uông Giai Trừng một câucũng không nói, chỉ nhìn thấy Hàn Nhất Nhất không ngừng lắc đầu, khôngngừng lắc đầu, sau đó ôm cô mà khóc lớn, rồi hôn mê bất tỉnh, cùng HạTrảm Bằng vào viện.

Hạ gia liên tiếp xảy ra chuyện, tất cả đềuđặt trên vai Hàn Nhất Nhất, mà bên Hạ Thiên Triệu, tình hình cũng khônglạc quan, bởi vì cùng tổ chức hắc bang quốc tế đàm phán vẫn không có câu trả lời tốt, Hạ Thiên Cơ vẫn như trước bị họ giam giữ, nhưng hắn vẫnnghĩ đến tình anh em, lựa chọn cứu em trai mình.

Thời điểm HạTrảm Bằng tỉnh lại, mọi người trong Hạ gia đều túc trực ở trước mặt ông, nhìn các con trước mặt, ông phát hiện thiếu một người.

"Thiên Triệu, Thiên Triệu. . ." Hạ Trảm Bằng thanh âm có chút khàn khàn.

"Ba, con ở đây, con ở ngay đây!" Hạ Thiên Triệu đi đến trước, gắt gao cầm tay ông.

"Thiên Cơ đâu? Thiên Cơ như thế nào lại không cùng con trở về?" Ánh mắt ông lộ ra quan tâm.

"Ba, đừng lo lắng, Thiên Cơ bị thương, hiện tại nằm viện còn chưa cótỉnh lại, nó tỉnh lại nhất định sẽ đến đây ngay thăm người." Hạ ThiênTriệu tận lực khống chế tâm tình của mình, không muống Hạ Trảm Bằng phải chịu thêm một sự kích động nào nữa, tuy rằng Hạ Thiên Cơ được cứu ranhưng thân thể hắn bị thương rất nặng.

"Vậy là tốt rồi, vậy làtốt rồi!" Hạ Trảm Bằng ngẩng đầu nhìn những người khác, Hạ Vũ, chị emnhà họ Uông, Hạ Băng, cuối cùng dừng ở Hàn Nhất Nhất.

"Ai cóthể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hạ Trảm Bằng muốnbiết, Hạ phu nhân cùng Ngải Châu Bích như thế nào đột nhiên lại sát hạilẫn nhau.

Không ai lên tiếng, Uông Giai Trừng đứng trong đámngười, muốn đứng ra, nhưng vẫn do dự, cô ta chờ Hạ Trảm Bằng kêu tên của mình.

"Giai Trừng, con nói đi! Con là người cuối cùng nhìnthấy hai người họ, cũng chính con kêu cứu mạng, con nói đi!" Thanh âm Hạ Trảm Bằng thực thấp nhưng rất nghiêm nghị.

"Ba . . . con . . . . . ."

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô ta.

"Có cái gì cứ nói, ta chịu đựng được!" Hạ Trảm Bằng thanh âm hơi lớn một chút.

"Chị nói mau đi, mẹ của tôi vì sao đột nhiên lại ra đi, bà rõ ràng vẫnkhỏe mạnh mà, vì cái gì lại. . . ?" Hạ Băng tâm tình có chút kích động,lúc này Hạ Vũ ở một bên nhẹ nhàng mà vỗ vai Hạ Băng, tuy rằng cô ta cùng Hạ Băng trước đây không tốt lắm, nhưng trong tình huống này, cô ta cóthể hiểu được tâm tình của HẠ Băng.

Gương mặt Hạ Thiên Triệutrước sau vẫn lạnh lùng, nỗi đau thương của hắn dường như không ai cóthể hiểu được, dường như lại không có đau thương.

"Ở đây có một bí mật lớn, nhưng các người không nên ép tôi, tôi không biết có nên nói hay không. . . . Tôi không biết nói ra liệu có làm mọi người suy sụphay không. . ." Uông Giai Trừng lắc đầu, vô cùng đau khổ.

"Bí mật? Bí mật gì? Bí mật này chẳng lẽ chính là nguyên nhân khiến mẹ tôi cùng mẹ cả chết sao?" Hạ Băng lo lắng hỏi.

"Tôi không biết, tôi không biết tại sao họ lại như vậy, nhưng sau khitôi nghe được, hoàn toàn kiếp sợ, không dám động đậy, ngay sau đó tôinghe thấy tiếng cãi nhau, sau đó chính là tiếng súng, tôi vội vàng chạyvào, nhưng căn bản là không kịp ngăn cản họ, thời điểm tôi đi vào thì họ đã chết." Uông Giai Trừng mắt đỏ hoe đầy sợ hãi.

"Rốt cuộc là cái bí mật gì, họ lại phải tàn sát nhau như vậy?" Hạ Trảm Bằng khó hiểu nhìn Uông Giai Trừng.

"Ba, con nói ra, người nhất định phải cố gắng chịu đựng, được không?" Uông Giai Trừng bước về phía trước, nghẹn ngào nói.

"Nói đi, lão già ta vẫn chịu đựng được!" Ông mạnh mẽ nói.

"Bí mật này là về ba."

Mọi người đều nín thở nghe Uông Giai Trừng nói tiếp.

"Điều cuối cùng con nghe thấy được chính là ba còn có một người congái, hơn nữa người này ở ngay trong Hạ gia!" Uông Giai Trừng nói ngắngọn.

"Cái gì? Ba có một đứa con gái, hơn nữa đang ở ngay tại Hạ gia?" Hạ Băng kinh hãi nói, "Con gái trong Hạ gia này ngoại trừ con gái thì là con dâu, chẳng lẽ là người hầu sao?" Mọi người đều không nghĩđến người con gái này là Hàn Nhất Nhất, mà Hàn Nhât Nhất cũng không nghĩ đến là mình, cô chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Hạ Thiên Triệu.

"Con gái của ta? Là ai?" Hạ Trảm Bằng khẩn trương đứng lên, khi còn trẻông đã từng phong lưu, nhưng ông không nhớ ra ông có con cái lưu lạc bên ngoài.

Mọi người đều chờ cô ta nói rõ đáp án, nhưng Uông Giai Trừng lại trầm mặc.

"Chị nói mau đi? Chị rốt cuộc là có ý gì? Nếu đáp án của chị không làmcho chúng tôi vừa lòng, tôi đây liền hoài nghi chị giết mẹ ta cùng mẹcả." Hạ Băng gay gắt nói.

"Không có, tôi không có giết họ, giết họ đối với tôi không có lợi gì."

"Như thế nào lại không có lợi? Họ đều đi rồi, Hạ gia chỉ còn chị có thể làm nữ chủ nhân, chị còn có con trai, chị sẽ tiếp quản mọi chuyện lónnhỏ trong Hạ gia, như vậy chị thật là mở mày mở mặt." Hạ Băng tiếp tụcgay gắt nói.

"Hạ Băng, không phải như cô nghĩ." Uông Giai Trừng khổ sở nhìn mọi người.

"Vậy sao chị không nói, làm gì mà do dự vậy, tôi thấy chị chính là dang muốn tìm một cái cớ cho việc giết người của mình, có phải hay không?"Hạ Băng thực sự kích động, mấy năm nay, cô ta vẫn không ở Hạ gia mà ranước ngoài, nhưng không biết vì cái gì, cô ta luôn thực chán ghét UôngGiai Trừng, gặp mặt ba lần, ba lần đều không vừa mắt.

"Hạ Băng, con im lặng chút!" Hạ Trảm Bằng ngăn cản không cho cô ta nói thêm gì,sau đó đưa ánh mắt nhìn Uông Giai Trừng, "Nói đi, có ta ở đây, không aidám làm gì đâu. !"

Uông Giai Trừng đột nhiên đi đến trước mặt Hàn Nhất Nhất, hơi hơi khom lưng, "Thực xin lỗi!"

Mọi người đối với hành động này của Uông Giai Trừng đều cảm thấy kỳquái, cô ta vì cái gì nói xin lỗi với Hàn Nhất Nhất, cho đến giờ phútnày, cũng không có người nào nghi ngờ Hàn Nhất Nhất là con gái Hạ TrảmBằng, dù sao thân phận của cô cũng là phu nhân của Hạ Thiên Triệu, condâu Hạ Trảm Bằng.

"Giai Trừng cậu làm sao vậy?" Hàn NHất Nhất có chút khó hiểu mà nhìn cô ta.

"Thực xin lỗi. . ." Cô ta lại nói, sau đó phun ra ba chữ: "Hàn. . . Nhất . . . Nhất. . ."

Hàn Nhất Nhất đau lòng nhìn thoáng qua Uông Giai Trừng, "Vì cái gì? Vì cái gì cậu phải làm như vậy?"

"Thực xin lỗi, Nhất Nhất!" Cô ta lần thứ ba tỏ vẻ ân hận.

Hạ Thiên Triệu đột nhiên giật mình, không dám tin mà nhìn cô.

"Tần Mạch Li, cô hãy nhìn tôi!" Hạ Thiên Triệu gầm nhẹ.

Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu nhìn nhau, thần kinh Hạ Thiên Triệunhư bùng nổ, người phụ nữ hắn đi tìm suốt bốn năm không ngờ lại ở ngaybên cạnh mình, hơn nữa lại là vợ mình, người phụ nữ này biết thân phậncủa mình, mà hắn lại bị cô giấu giếm như vậy.

Chẳng phải là côchán ghét hắn sao? Chẳng phải là cô muốn chạy trốn hắn sao? Vậy vì cáigì cô còn muốn trở về gả cho hắn? Hạ Thiên Triệu có quá nhiều điều muốnhỏi.

"Vì cái gì? Vì cái gì cô lại lừa gạt chúng tôi? Cô cảmthấy chơi đùa vui lắm phải không?" Hạ Thiên Triệu giờ phút này chỉ làphẫn nộ.

Hàn Nhất Nhất chỉ trầm mặc, mọi người lập tức tậptrung hết ánh mắt lên người cô, đột nhiên không ai tiếp tục hỏi UôngGiai Trừng về chuyện hai vị phu nhân nữa.

"Cô nói đi chứ? Côcâm rồi sao? Cô không nghe thấy tôi đang hỏi cô sao?" Hạ Thiên Triệuthanh âm giận giữ run rẩy, hắn không thể chấp nhận được người phụ nữchính mình nhớ mãi không quên lại vẫn luôn lừa gạt hắn.

"Đúng,tôi chính là Hàn Nhất Nhất, tôi gả vào Hạ gia, chính là vì tôi muốn biết Hạ phu nhân rốt cuộc là cái dạng gì, vì cái gì bà ta nhất định phải đẩy tôi vào chỗ chết, nhất định phải giết tôi mới cam tâm, đáp án này, anhvừa lòng chưa?" Tâm tình Hàn Nhất Nhất đang kìm nén cũng lập tức bùngphát.

Đây là một trái bom, đột nhiên bùng nổ giữa mọi người.

"Hàn Nhất Nhất, cô có biết cô đang nói gì hay không? Mẹ tôi đối với cônhư thế nào, bà giết cô ư? Bà có động cơ gì mà muốn giết cô?" Hạ ThiênTriệu cảm thấy Hàn Nhất Nhất quả thực là một chuyện nực cười, mẹ của hắn vẫn luôn là người ôn hòa rộng lượng, hắn không tin mẹ mình lại ác độcnhư vậy.

"Không nên hỏi tôi động cơ, tôi không biết động cơ,nhưng tôi biết năm đó người truy sát tôi là A Nguyên sát thủ do mẹ anhphái tới, năm đó nếu không phải A Thất dùng mạng của anh ấy để cứu tôi,nếu không phải bác sĩ Tần vừa vặn chạy tới đó, thì Hạ Thiên Triệu anhvĩnh viễn cũng không thể gặp lại tôi, đáng lẽ bốn năm trước tôi đã chết, nhưng ông trời không cho tôi chết, mệnh tôi quá lớn, cho nên vẫn có thể sống." Hàn Nhất Nhất có chút kích động.

"Cho nên cô liền lợidụng tất cả, lợi dụng ba tôi, gả đến Hạ gia, gả cho một người đàn ông mà cô vốn chán ghét, chỉ vì báo thù, có phải hay không?" Thanh âm Hạ Thiên Triệu càng lạnh, nhưng trong lòng lại từng trận đau nhói, hai người phụ nữ hắn yêu thương nhất, lại "tàn sát" lẫn nhau.

"Đúng, là tôilợi dụng tất cả, nhưng anh có biết hay không, khi có người vì anh mà hysinh, chẳng lẽ anh không áy náy sao? Khi có người muốn đẩy anh vào chỗchết, anh không muốn biết nguyên nhân sao? Cho nên tôi gả cho anh, mụcđích của tôi chỉ có một, chính là muốn biết năm đó người giết tôi cóphải là mẹ anh không, sự thật chứng minh, chính là mẹ anh!" Tâm tình của Hàn Nhất Nhất cũng bị kích động.

Mọi người đều kinh ngạc, khiếp sợ đồng thời lại nghe đến mức mờ mịt.

Hạ Băng đột nhiên đứng dậy, "Hai người đừng ầm ĩ, hiện tại chúng tôimuốn biết nguyên nhân tại sao hai mẹ của chúng tôi lại sát hại lẫn nhau, mà không phải là vấn đề giấu giếm thân phận của chị dâu lớn, chuyệnnày có thể chờ vấn đề quan trọng được giải quyết rồi giải quyết sau."

Hạ Trảm Bằng tựa vào giường, đối diện với hết thảy mọi chuyện, ông nhưthế nào cũng không nghĩ đến Hàn Nhất Nhất gả cho Hạ Thiên Triệu lí do cư nhiên là nhằm vào nhu nhân của mình, mà phu nhân của mình cư nhiên lạilà người bốn năm trước hãm hại cô, mà ông chưa bao giờ biết được chuyệnnày.

"Tôi biết, mọi người thấy vào lúc này tôi đột nhiên vạchtrần thân phận của Hàn nhất Nhất là rất kỳ quái, tôi nghĩ mọi người vĩnh viễn không nghĩ tới, bởi vì tôi cũng chưa từng nghĩ vậy, khi tôi ngheđược sự thật, tôi cũng choáng váng." Uông Giai Trừng ngẩng đầu, bìnhtĩnh nói với mọi người: "Bởi vì Hàn Nhất Nhất chính là con . . . gái . . . riêng của ba!"

Thình thịch thình thịch. . . chỉ có tiếng tim đập.

Mọi người có mặt, toàn bộ đều bị trấn động, Hàn Nhất Nhất là con gáiriêng của Hạ Trảm Bằng, Hạ Thiên Triệu là con trai Hạ Trảm Bằng, anh emcùng cha khác mẹ trở thành vợ chồng, như vậy chẳng phải là … làm mọingười hoàn toàn kinh động rồi.

"Không. . . Điều này sao có thể? Điều này sao có thể? Tôi không tin. . . . Tôi không tin. . . ." HànNhất Nhất lắc đầu, đột nhiên vọt tới trước mặt Uông Giai Trừng, layngười cô ta, "Cậu nói cho tôi biết, lời cậu vừa nói đều là giả? Đều là giả?"

"Nhất Nhất, cậu bình tĩnh lại, cậu bình tĩnh chút đi!" Uông Giai Trừng nắm lấy bả vai cô, hy vọng cô ổn định lại.

"Cô đang nói dối? Cô không có chứng cớ, tôi như thế nào có thể, như thế nào chính là. . . ."

"Tôi đã nghĩ rất lâu, tôi cũng suy nghĩ rất lâu mới chấp nhận đượcchuyện này, nhưng sau này tôi liên tưởng, hết thảy chuyện này là sựthật."

"Giai Trừng, con nói rõ ràng, cô ấy thật là con gái củata? Có gì chứng minh cô ấy là con gái ta?" Hạ Trảm Bằng tay run run, ông nhìn mặt Hàn Nhất Nhất trong lòng lại một trận đau, ông thậm chí khôngcó hoài nghi đối với lời nói của Uông Giai Trừng, bởi vì khi ông lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Nhất Nhất, ông liền cảm thấy vô cùng thân thiết,loại thân thiết này không phải người bình thường có thể đem lại cho ông, mà ông chính là không thể tin được, nhất thời không thể chấp nhận đượcđược sự thật này, bởi vì chấp nhận, có nghĩa là Hàn Nhất Nhất cùng HạThiên Triệu **, hơn nữa lại do người làm cha là ông một tay tác thành.

"Nhất Nhất từ nhỏ có một khối ngọc bội, đó là do mẹ ruột của cô ấy đểlại cho cô ấy, chính là vì khối ngọc này, Hạ phu nhân mới biết được HànNhất Nhất chính là con gái của ba, cũng là vì cái bí mật này bị mẹ biếtđược, hai người như vậy mới phát sinh chuyện như vậy." Uông Giai Trừng ở một bên giải thích.

"Ngọc bội? Ngọc bội nào? Cho ta xem!" Thanh âm Hạ Trảm Bằng càng trở nên run rẩy hơn.

Hàn Nhất Nhất như là bị sét đánh, quá bất ngờ.

"Nhất Nhất, cô đem ngọc bội cho ba xem, tôi nghĩ ba hẳn sẽ hiểu, ngườicũng sẽ biết mẹ ruột của cô là ai." Uông Giai trừng lôi kéo cánh tay Hàn Nhất Nhất hướng Hạ Trảm Bằng đi tới.

Hàn Nhất Nhất lấy ra ngọc bội đưa đến đặt trên tay Hạ Trảm Bằng, dường như vẫn đang nằm mơ.

Khi Hạ Trảm Bằng nhìn thấy khối ngọc bội, cả khuôn mặt đột nhiên như sáng lên, miệng thầm thì: "Chân Chân. . . Chân Chân. . ."

Sự biến đổi của Hạ Trảm Bằng làm mọi người đều tin tưởng, Hàn Nhất Nhất chính là con gái Hạ Trảm Bằng, mà Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệuchính là **.

Uông Giai Trừng biết trong lòng mọi người khẳngđịnh vẫn còn nghi vấn, cô ta tiếp tục đem những điều chính mình ngheđược nói ra: "Mẹ nghi ngờ Hạ phu nhân không toàn tâm cứu Thiên Cơ, chonên dùng cách này đến bức Hạ phu nhân, thậm chí muốn Hạ phu nhân phảirời khỏi vị trí hiện tại, mẹ hứa sẽ giữ kín chuyện này, hơn nữa sẽ giúpHạ phu nhân giết Hàn Nhất Nhất, nhưng Hạ phu nhân không nghĩ vậy, bà cảm thấy mẹ biết nhiều chuyện quá, hai người khi thương lượng có một chúttranh chấp nhỏ, tôi lúc ấy ở bên ngoài nghe, không nhìn thấy tình hìnhbên trong, cho đến khi nghe được tiếng súng nổ mới ý thức được nguyhiểm, thời diểm khi tôi vào, thì nhìn thấy cảnh mà mọi người cũng thấyđó."

Trên thực tế, hết thảy chuyện này, cũng quả thực là UôngGiai trừng nghe thấy, nhưng cô ta chỉ bớt đi chuyện mấu chốt nhất, đó là Hạ Thiên Triệu không phải là con Hạ Trảm Bằng, hắn cùng Hàn Nhất Nhấtkhông có quan hệ huyết thống, mà Hạ phu nhân lúc ấy có thể cứu sống,chính bởi vì một dao của cô ta nên mới chết hẳn.

Chỉ có Hạ phunhân chết đi, trên đời này chỉ có cô ta mới biết Hàn Nhất Nhất cùng HạThiên Triệu không phải là anh em, chỉ cần cô ta không nói ra, Hàn NhấtNhất cùng Hạ Thiên Triệu nếu muốn tiếp tục cùng một chỗ, chính là loạnluân, loại quan hệ này, hai người cho dù có yêu nhau, cũng không thểtiếp tục ở cùng một chỗ, mà điều cô ta muốn chính là điều này.

Hạ phu nhân cùng Ngải Châu Bích chết, đối với cô ta có trăm lợi mà không có một hại, cô ta ở Hạ gia mới có thể chính thức là chủ nhân, về saucũng sẽ không bao giờ có người bắt nạt cô ta nữa.

Hạ thiênTriệu lúc này lại nói: "Cô nói Ngải Châu Bích không tin mẹ tôi sẽ nghĩcách cứu Thiên Cơ, bà ta dựa vào cái gì không tin?" Cho đến giờ khắcnày, Hạ Thiên Triệu vẫn không muốn chấp nhận mẹ hắn lại nhẫn tâm nhưthế, ngay cả Hạ Thiên Cơ vốn sống chung mấy chục năm qua cũng không chịu buông tha.

Uông Giai Trừng chỉ mỉm cười, "Chuyện này tôi cũngkhông rõ ràng lắm, nhưng mẹ thật sự nghĩ như vậy, có lẽ hai người họ vẫn luôn tranh chấp."

Nghe thấy hết thảy, Hàn Nhất Nhất cảm thấy chính mình cần phải đứng ra nói chuyện.

"Việc này tôi có thể giải thích." Thanh âm của nàng rất nhẹ, trên mặtvẫn mơ hồ mà trầm lặng như trước, "Ngay tại thời điểm Hạ phu nhân pháingười đi cứu Hạ Thiên Cơ, tôi nghe được Hạ phu nhân có gọi một cuộc điện thoại, tôi cũng thông qua cuộc điện thoại này mà xác định bốn năm trước hung thủ phái người giết tôi chính là Hạ phu nhân."

Hàn NhấtNhất nhìn mọi người một lát, tiếp tục nói: "Hạ phu nhân trong điện thoại kêu tên A Nguyên, nói hắn phải thừa dịp loạn để xử lí Hạ Thiên Cơ."

Chút phòng tuyến kiên trì cuối cùng trong lòng Hạ Thiên Triệu, bị Hàn Nhất Nhất hoàn toàn đánh tan.

Tất cả sự việc này, cũng tựa hồ sáng tỏ, năm đó Hạ phu nhân muốn giếtHàn Nhất Nhất cũng là bình thường, năm đó Hàn Nhất Nhất một lần lại mộtlần bị người ta hãm hại, cũng trở nên rõ ràng, hung thủ sau cùng của tất cả chuyện này, đều là Hạ phu nhân.

"Nhất Nhất . . . . . Nhất Nhất . . ." Hạ Trảm Bằng kêu tên cô.

Hàn Nhất Nhất nhìn khuôn mặt già nua của Hạ Trảm Bằng, nghĩ đến ông đối với mình thật tốt, nghĩ đến chính mình vô điều kiện mà tin ông, hóa rahết thảy chuyện này, sâu xa bên trong đều có liên hệ.

"Con làcon gái của ta và Chân Chân, con là con gái của ta!" Trong mắt ông giờphút này tràn đầy kích động, "Mẹ con ở đâu? Bà ấy ở đâu? Ta tìm bà ấythật vất vả, hai mươi bốn năm rồi, ta tìm bà ấy hai mươi bốn năm rồi."

"Mẹ đã chết, con chưa từng gặp mẹ, mẹ nuôi của con nói mẹ đã chết sau khi sinh ra con." Hàn Nhất Nhất ai oán nói.

"Không . . . . Tại sao có thể như vậy . . . bà ấy như thế nào có thể chết chứ, nói cho ba, con đang gạt ta đi!"

"Con không có lừa người, mẹ thật sự đã chết, không ai biết mẹ chết nhưthế nào, cũng không ai biết mẹ an táng ở đâu, bởi vì mẹ nuôi con trướckhi chết chỉ nói cho con biết người mẹ sinh ra con không phải là bà, màkhối ngọc bội này là di vật duy nhất mẹ ruột con để lại cho con."

Trầm mặc một hồi, Hạ Trảm Bằng vươn tay, nhìn Hàn Nhất Nhất, khẩn khoản nói: "Nhất Nhất, cho ba xem khuôn mặt thật của con được không! Cho tanhìn con, con gái của ta!"

Khóe mắt Hàn Nhất Nhất chảy ra haihàng lệ, người làm cho cô cảm giác được tình cha con, hóa ra lại chínhlà cha ruột của cô, cô sờ khuôn mặt mình, hết thảy việc này thật sựnên nói cho mọi người rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.