Chương trước
Chương sau
Edit: Cà Phê Đắng

Beta: Pingki

Ban đêm, Hàn Nhất Nhất thừa dịp Hạ Thiên Triệu phải hội họp không có thời gian rảnh, liền chạy về phòng khóa trái của lại.

Lúc Hạ Thiên Triệu vặn mở cửa ra, không thấy phản ứng gì, trong lòngbùng lửa giận. Người đàn bà này coi hắn là cái gì? Là tên trộm sắc sao?Cô ta thật sự tưởng mình ngon ăn chắc, mẹ kiếp!

Hắn giận đến mức hận không thể đập nát cánh cửa này.

Hàn Nhất Nhất giả bộ như không nghe thấy, ôm Tiểu Bạch lăn lộn trêngiường, trong lòng mừng thầm nói : “anh cứ đập đi, đập đến nát tay tôicũng không mở cho anh!”

Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, có thể thấy được tâm trạng của Hạ Thiên Triệu đang rất nóng nảy.

Hàn Nhất Nhất lại nhấc điện thoại lên, báo với khách sạn là phòng củacô đang bị quấy rối nhờ người ta bố trí bảo vệ đuổi kẻ quấy rối kia đi.

Gác điện thoại xong, trong lòng cô vô cùng sảng khoái : “Cảm giácchỉnh kẻ khác hoá ra cũng có thể Happy như vậy. Hạ Thiên Triệu, anh cứhận tôi đi, cứ việc hận đi!”

Hạ Thiên Triệu thật không ngờtrong đời mình cũng có lúc gặp phải những cảnh ngộ như thế này, thậtđúng là nhục nhã hắn. Tất cả những chuyện này, phải đợi đến khi hắn gọiđiện thoại tới cho giám đốc phụ trách khách sạn ở Pháp thì nhân viên lễ tân và bảo vệ mới biết là kẻ gây rối hoá ra là tổng tài của tập đoànmình, sợ tới mức chân mềm nhũn, không ngừng xin lỗi, nhận lỗi, cầu xinbỏ qua.

“Đi, đem cửa phòng của người phụ nữ vừa tố cáo tôi mởra, đồng thời trói luôn cô ta lại cho tôi”, gương mặt tà ác của Hạ Thiên Triệu lộ ra một nụ cười xấu xa.

“ Dám dở trò này với tôi. Tần Mạch Li, cô cứ đợi đó!”

Khi Hạ Thiên Triệu đi vào bên trong phòng khách sạn, liền nhìn thấy Hàn Nhất Nhất bị trói gô lại thì cơn giận lúc này của hắn mới dần dần lắngxuống, thay vào đó là bắt đầu trêu đùa : “Ai nha, vợ yêu à, em làm saovậy? Kẻ nào dám đối xử với em như thế này?” Hạ Thiên Triệu giả bộ kinhhãi, giống như tất cả những chuyện này không liên quan tới hắn.

“Giả bộ, anh cứ giả bộ đi. Để xem anh giả bộ tới khi nào? Đồ mèo khócchuột!”, trong lòng Hàn Nhất Nhất cực kì tức tối, cả giận mà nói.

“Trời đất, mấy tên xấu xa này, cư nhiên ngay cả vợ yêu của anh mà cũngdám dán miệng lại” Hạ Thiên Triệu lắc đầu tỏ ra vẻ khó hiểu.

Hắn nhìn thấy trong mắt cô bắn ra đầy giận dữ. Trong lòng hắn càng thêm thích thú.

“Gâu…Gâu…” Tiểu Bạch ở bên cạnh không ngừng kêu lên.

“Tiểu Bạch ngoan, lại với ba ba nào” Hắn vươn tay, Tiểu Bạch vô cùngthân thiết mà nhảy vào lòng hắn. Nhưng vẫn rất lo lắng mà sủa to, ý bảohắn giúp Hàn Nhất Nhất cởi bỏ dây thừng ra.

“Đừng ầm ĩ, đừngnháo loạn, im lặng một chút, Tiểu Bạch!” Hắn vỗ về nó, căn bản là khônghề có ý tứ muốn giúp cô cởi bỏ dây trói.

Hàn Nhất Nhất bị bịt miệng không thể nói chuyện, cả người cũng bị trói chặt, không thể di chuyển dù là một tấc.

Cô thực sự là tính sai rồi, quên mất khách sạn này là của Hạ ThiênTriệu. Lần này đúng là trên đầu thái tuế không thể chọc bừa a…

“Ô ô…Ô ô…” Hàn Nhất Nhất phát ra âm thanh, nói cho hắn, giúp cô cởi dây trói.

“Tiểu Bạch, như thế nào bây giờ càng ngày càng không nghe lời. Ngoan,sang bên kia chơi đi” Hắn đem nó thả xuống dưới, từng bước tới gần HànNhất Nhất.

Cẩn thận kiểm tra từng bộ vị trên người cô, lắc đầunói : “Mấy tên người Pháp thật đúng là không dễ động vào, lại có thểngược đãi vợ yêu của anh đến mức này. Anh đang cân nhắc xem có nên tốcáo chúng không nhỉ”

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hàn Nhất Nhất sớm đã băm vằm hắn ra ngàn mảnh.

“Thật đáng thương, làm chồng như anh đây, làm sao có thể nhẫn tâm nhưvây chứ?” Nói xong, hắn giả vờ tốt bụng nới lỏng miếng dám trên miệngcủa cô ra.

Hàn Nhất Nhất hít được không khí trong lành, há miệng ra thở phì phò, căm tức mà hét lớn : “Hạ Thiên Triệu, thả tôi ra”

“Vợ à, thái độ này của em là gì? Hung dữ như vậy, có ai đối xử vớichồng của mình như em không?” Hắn nhìn cô thực ủy khuất, ý cười xấu xatrong mắt lại càng thêm sâu.

Hàn Nhất Nhất trong lòng âm thầm đếm một, hai, ba, bình tĩnh, bình tĩnh…

Bày ra một nụ cười tươi, ngọt ngào nói : “Chồng yêu à, giúp em cởi dây thừng đi”

“Vợ à, em là muốn anh giúp em cởi sao” Nụ cười càng thêm xấu xa hơn,dây thừng buộc chặt như vậy, muốn cởi ra phỏng chừng phải chạm cái nàysờ cái kia. Không cho hắn chạm, hắn càng chạm. Làm trái lại hắn thì chỉcòn nước càng làm càng ngược lại.

“Đương nhiên a, chồngyêu của em đẹp trai như vậy, lại yêu vợ mình như thế, chắc chắn sẽ giúpvợ cởi trói rồi”. Cô chính là đang diễn trò cùng hắn, áp chế mấy tưtưởng tệ hại hơn mà hắn còn chưa kịp nghĩ ra.

“Vợ à, đừng nóng vội. Chồng của em lập tức đến đây”. Nói xong, tay hắn vươn ra, chạm nhẹ một cái vào dây thừng.

“Chồng à, anh đang muốn làm cái gì vậy? Trực tiếp giúp em cởi trói chỗtay là được rồi” Hàn Nhất Nhất bắt chước nói theo mấy lời thoại ỏn a ỏnẻn của mấy diễn viên nữ trên TV. Trong lòng lại dâng lên một trận buồnnôn.

“Vội gì chứ, từ từ rồi sẽ đến a, chỗ nào cũng phải cởi.Em xem trên người bị quá trời dây thừng trói này, phải từng bước từ từ”.

“Không sao, anh giúp em cởi trói ở tay là được, còn lại tự em có thểlàm được” Hàn Nhất Nhất cười nhưng bắt đầu hoảng sợ. Tên Hạ Thiên Triệuchết tiệt này, lại đáng có chủ ý xấu xa gì đây, khiến cô muốn phát điên.

“Không được, em đã nói chồng yêu vợ nhất, anh đương nhiên phải giúp emcởi bỏ tất cả rồi. Vì không để em phải vất vả. Chồng yêu sẽ quyết địnhgiúp em cởi sạch đám dây thừng này, kể cả tay luôn, có phải được chiểuchuộng mà lo lắng hay không.” Hắn cũng không tin, hắn lại thất bại trước một con nhóc.

“ Được chiều chuộng quá mà lo lắng sao?” Hàn Nhất Nhất dở khóc dở cười.

Tay của Hạ Thiên Triệu đã di chuyển tới trên người cô, vuốt ve đoạn dây thừng đang trói chặt cô lại, căn bản là không hề có ý nghĩ muốn cởichúng. Chẳng qua là đang chơi đùa trên chọc cô.

Hàn Nhất Nhất dùng hết toàn bộ khí lực trong người để kiềm chế con giận trong lòng.

“Thì ra, làn da của vợ anh cũng không tệ nha, làn da ở cổ lại có thểtrắng nõn nà như vậy. Nếu trên mặt cũng tốt thế này, không chừng vợ yêucủa anh lại là một đại mỹ nhân a”. Tay của hắn không nhịn được mà đem áo của cô kéo xuống rộng hơn.

“Đừng lộn xộn!” Hàn Nhất Nhất nói, mang theo một tia cầu xin.

“Không động, thì làm sao có thể giúp vợ yêu cởi dây trói đây?” Hắn hứng lên đùa giỡn.

“Hạ Thiên Triêu…” Cô gần như nghiến răng nói, bởi vì tay của hắn rấtkhông an phận chạy tới chạy lui trên thân thể cô, hơn nữa còn dừng lạingay chỗ “mềm mại” của cô nữa.

Hắn mở to mắt có chút kinh ngac nói : “Anh cứ nghĩ dáng người vợ yêu của anh khô quắt không có gì,không ngờ vẫn rất có cảm xúc nha”.

“ Anh…”

“Cỡnày, không phải B+ thì cũng là C, tuy là không được nổi rõ như cúp D,nhưng cúp C cũng cảm giác cũng rất tốt”, thanh âm của hắn đột nhiên trầm xuống, ghé sát vào bên tai của cô mà nói, một bàn tay vừa lúc bao phủlên nơi mềm mại của cô.

*BT quá mức =]]

Gương mặt cô độtnhiên ửng hồng, cô bất mãn nhất, chán ghét nhất chính là lúc bị hắn chơi xấu. Bởi vì, lúc này cô không biết dùng cách nào để đối phó với hắnnữa.

“Thì ra xúc cảm của em thật sự không tồi”, ấy vậy mà lạicó chút không kìm lòng được, nơi nào đó trên thân thể hắn bắt đầu cóphản ứng.

Hơi thở của hắn thực ấm áp, pha lẫn với mùi rượu vang cùng chút hương vị của cà phê

“Thả tôi ra”, thanh âm của cô vừa trầm vừa mềm mại.

“Đừng nóng vôi, em yêu…”. Hắn bắt đầu mê loạn, không kìm lòng được màhôn từ bên tai cô, tiếp tục dọc theo cổ xuống xương quai xanh của cô.Hơi thở ấm áp truyền khắp cơ thể cô, cảm giác một trận tê ngứa bỗngnhiên kéo tới.

“Đừng…”, người đàn ông này thì ra giống hệttrước kia, sắc mặt thay đổi như thời tiết vậy. Một giây trước khôngchuyện gì thế này. giây sau liền đổi khác ngay lập tức.

Thânthể của hắn đột nhiên dán chặt vào người cô, tay dùng sức nắm chặt lấy, thâm chí khiến nơi mềm mại của cô truyền đến chút kích thích. Hơi thởcủa hắn trở nên cực kì nặng nhọc, hắn không ngờ thân thể của cô cự nhiên lại thơm như vậy, hấp dẫn hắn khiến hắn không thể kiểm soát được.

“Anh không thể như vậy! Buông ra…”, thân thể Hàn Nhất Nhất hoàn toàn nằm trong lòng hắn không thể nhúc nhích được.

“Cô là vợ của tôi!”, hắn càng thêm làm càn, tay hắn xé rách quần áo của cô, vòng trên của dây thừng bị hắn cởi hai ba nút là có thể tháo rađược. Gần như không thể chờ đợi được, bàn tay to của hắn khát khao hơn,chặt chẽ hơn, chân thật hơn mà sát gần với da thịt cô, hoàn toàn thânthiết.

“Hạ Thiên Triệu, anh đã nói không thèm chạm vào tôi mà, anh không thể nói một đàng làm một nẻo.” Hàn Nhất Nhất lấy lời của hắnnói ra mà biện bạch.

“Lời nói buổi sáng và buổi tối có thểthay đổi, hiện tại tôi đang cần đàn bà, cô lại là vợ của tôi, cô phải có nghĩa vụ đáp ứng.” Bàn tay của hắn cố hết sức mà khiêu khích nụ hồngcủa cô, nhẹ nhàng xoay niết, rồi lại dùng sức nhào nặn.

“ A…đau…”, thanh âm của Hàn Nhất Nhất theo bản năng mà phát ra.

Hắn dùng một tay giúp cô nới lỏng dây thừng, một tay còn lại khiêukhích thân thể của cô. Đối với thân thể đàn bà, chỉ cần hắn chịu khiêukhích thì không có người đàn bà nào là không có cảm giác.

HànNhất Nhất tuy rằng trong lúc làm tình không hề có một chút chủ động cũng không nghĩ như thế nào, thậm chí đôi khi còn có chút bài xích, nhưngkhông có nghĩ là thân thể của cô không có phản ứng.

“Anh nóichuyện không giữ lời, anh là đồ khốn”. Thân thể của cô lại bị hắn khiêukhích đến mức không còn một chút khí lực, ngay cả sức lực nói chuyệncũng không còn.

Hắn mặc kệ những lời nói của cô, tay không ngừng trượt qua lại trên thân thể của cô.

“ Đừng…đừng…” Cô ở trong lòng thét lớn, nhưng miệng lại mím chặt lại.Cô hy vọng dùng phản ứng lạnh nhạt của mình nói cho hắn biết, cô bàixích hắn, chán ghét hắn.

Miệng hắn khẽ cắn lên nụ hồng của cô, cảm nhận được sự mềm mại của nó ở trong miệng mình trở nên ngạo nghễ đứng thẳng lên.

Tay hắn không an phận mà ở nơi tư mật, bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng trêu đùa tiểu hạch của cô. Đó là một nơi mẫn cảm nhất.

Tay của cô vẫn bị dây thừng trói chặt, cô ra sức giãy giụa nhưng không có chút tác dụng gì.

“Em đang nói dối. Vợ yêu của anh à, em có phản ứng.” Hắn ngẩng đầu cười xấu xa, nhìn hai mắt cô đang nhắm chặt, nụ cười càng xấu xa hơn.

Hắn dùng ngón tay mình đến nơi ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng mà… đi vào.

“Không …”, cô thấp giọng cầu xin.

Hắn lại không thể kìm lại được.

“ Vợ yêu của anh à, đừng nhịn. Anh biết em khó chịu, cứ kêu ra đi!”,nơi ướt át của cô không thể lửa được hắn, hắn quá hiểu biết đàn bà khicùng đàn ông.

Bộ dạng cô từ từ nhắm hai mắt lại cố kìm nén bảnthân mình, đột nhiên lại hiện lên bộ dạng của Hàn Nhất Nhất, thân thểcủa hắn chợt nguội lạnh.

Chính là một cơn lạnh lướt qua. Đột nhiên như có cái gì ngăn chặnhắn, thân thể trong nháy mắt trở nên nguội lạnh, thậm chí ngay cả nơinào kia cũng từ từ mềm xuống. *cái gì tự hiểu nha @@ Ngón tay đặt trong thân thể cô, không chút do dự rút ra. Nhìn khuôn mặt lốm đốm củangười phụ nữ này, là vợ trên danh nghĩa của hắn, vì cái gì hắn lại luônsinh ra ảo tưởng.

Thân thể Hàn Nhất Nhất đột nhiên ngã xuống đất. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Thiên Triệu trở lên lạnh lùng, không biếthắn bị cái gì kích thích. “Giúp tôi cởi dây trói trên tay”, đây là lầnđầu tiên cô muốn nhìn vào mắt hắn mà nói, nhưng cuối cùng lại không nóira, cô sợ chẳng may lại khiêu khích hứng thú của hắn.

Ánh mắt côvô tội, bất lực lại kiên định cùng quật cường, thậm chí còn có chút sợhãi, loại ánh mắt này giống như vết sẹo của Hàn Nhất Nhất, khiến HạThiên Triệu nhìn chăm chăm, không hề nhúc nhích.

Trong lòng cô gào thét: “Đừng có nhìn tôi như vậy…”

Hắn lại hạ mình ngồi xổm xuống một lần nữa, nâng khuôn mặt của cô lên, càng lúc càng kề sát vào mặt cô.

“Cô có biết không, cô rất giống một người” Lời của hắn tựa như muốn nói cho cô nghe nhưng lại giống như không phải nói cho cô nghe.

Cô chỉ nhìn lại hắn, như là chờ hắn nói tiếp.

“Cô và cô ấy giống nhau, không, cô và cô ấy không giống nhau” Hắn thìthào tự nói, hắn nhìn vào mắt cô, tựa như muốn nhìn thấu tất cả.

“Thả tôi ra đi” cô thử cầu xin hắn cởi trói cho mình.

Ngay tại giờ khắc này, hắn đột nhiên như phát điên mà ôm lấy thân thể của cô, hung hăng ném cô lên giường lớn.

Đem quần của cô một phen kéo xuống, không một tia dấu hiệu báo trước trực tiếp tiến vào cơ thể của cô.

Sự chặt khít của cô…khô khốc, tựa như bị xé rách ra, đau đớn vô cùng.

“A…anh là đồ khốn kiếp…” Sự đau đớn kia dường như khiến cô không thở nổi, toàn thân không kiềm chế được mà run rẩy.

“Cô vì sao lại giống cô ấy, vì sao?”, mặc cho thân thể của cô lúc nàyyếu ớt, đau đớn như thế nhưng hắn lại không chút thương tiếc mà đâm sâuvào nơi mềm mại của cô.

Thân thể hắn không chút thoải mái nhưng vẫn chết lặng mà phát tiết, hắn không hề cảm thấy chút hưởng thụ nào.

Nhưng loại ma sát thân thể mang theo đau đớn này, lại khiến hắn khôngthể kìm lòng được mà nhớ tới Hàn Nhất Nhất, nhớ tới người phụ nữ khăngkhăng một mực muốn rời khỏi hắn.

“Không…Không cần di chuyển nữa…”, mỗi một lần hắn chuyển động, mang đến cho cô không phải vui sướng, mà là đau đớn.

Bốn năm, thân thể của cô so với cô gái chưa trải qua chuyện đó khôngkhác biệt là mấy, kiểu làm không chút dịu dàng như thế này khiến cô đaunhức gấp bội phần.

Hắn lại nỉ non những suy nghĩ trong lòng mình, từng đợt từng đợt đi sâu vào, vật to lớn của hắn bên trong chặt khítcủa cô như bị bao vây lại gần như không thể thở nổi, không ngừng xuyênqua.

Mãi cho đến khi hết thảy không còn chút sức lực nào nữa.

……………………………..

Nhận được giấy xét nghiệm, Uông Giai Vi hét chói tai đầy phấn khích.Kết quả dương tính, này có nghĩa là cô ta đã có thai, cái thai này làcủa Hạ Thiên Cơ. Nhiều năm như vậy rốt cục cô ta cũng được như ý nguyệnmang thai đứa con của hắn.

Cô ta khẩn trương cầm điện thoại, runrẩy bấm từng số. Nhưng lý trí nói cho cô ta biết, cô ta phải báo choUông phu nhân trước rồi mới nói cho Hạ Thiên Cơ.

“Mẹ, con mang thai, con mang thai rồi!” Điện thoại vừa kết nối, Uông Giai Vi liền cao hứng mà thét lên.

Bên kia, Uông phu nhân đang uống trà, vừa mới nhấp được một ngụm liền phun hết ra, hơn nữa toàn bộ đều phun lên mặt người hầu.

“Bảo bối, lặp lại lần nữa cho mẹ nghe?”, Uông phu nhân cũng không dám tin. Hết thảy sự việc dường như đến quá nhanh.

“Con mang thai rồi, mẹ! Con mang thai, là con của Hạ Thiên Cơ, củaThiên Cơ”, cô ta nhắc đi nhắc lại, chỉ có như vậy cô ta mới có thể lấylại chút bình tĩnh trong giây phút vui sướng này.

“Giai Vi, bảobối của mẹ. Giai vi, là thật sao ? », trong lòng Uông phu nhân vô cùnghiểu rõ, đứa nhỏ này làm cho bọn họ một lần nữa hất ngã mẹ con Ngô Tĩnh.

“Là thật, thực sự là thật. Mẹ! con phải làm sao bây giờ, mẹ. Con rấtkích động, bước tiếp theo con nên làm cái gì bây giờ?”. Cô ta giống nhưmột đứa trẻ mê mẩn trong hạnh phúc mà trở nên bất lực.

“Trước hết không được nói cho bất cứ ai biết, cũng không được nói cho Hạ Thiên Cơ. Đứa nhỏ nhất định phải bình an khỏe mạnh mà sinh ra. Chỉ cần có đứanhỏ, Hạ gia nhất định chấp nhận con, tin tưởng mẹ”.

Uông phu nhân quả quyết một nếu bây giờ nói cho Hạ Thiên Cơ biết, nhỡ đâu hắn muốn bỏ đứa nhỏ này hoặc bị Uông Giai Trừng biết. Như vậy, Giai Vi muốn sinhđứa bé này thì phải cảnh giác hơn rất nhiều.

“Vâng, con nghe theo mẹ, hết thảy con đều nghe theo mẹ hết!”. Trải qua nhiều chuyện như vây, cô ta cũng chầm chậm bắt đầu kiềm chế bản tính cao ngạo của mình. Tuyrằng cô ta không hiểu vì lý do gì mà không được nói ra, nhưng cô ta tintưởng mẹ luôn muốn tốt cho mình.

Tin vui này không thể ngờ gì nữa chính là vương bài trong tay hai mẹ con Uông Giai Vi. Bất kể là traihay gái đều là “giấy thông hành” hết, dù là thiếp, vào được Hạ Gia, cơhội để đánh bại được Uông Giai Trừng cao hơn rất nhiều.

Tâm tìnhUông Giai Trừng cũng không tốt hơn chút nào. Hạ Thiên Triệu cưới vợ thứchín, trong lòng cô ta vô cùng ghen ghét, bộ dạng xấu xí như thế, dựavào cái gì mà được hắn cưới về, mà năm đó hắn lại khăng khăng vứt bỏ côta.

Vốn dĩ cô ta mới chính là vợ thứ chín của hắn, nhưng cuốicùng giấc mộng ban đầu của cô ta lại hoàn toàn thay đổi, trở thành vợcủa Hạ Thiên Triệu là điều cả đời cô đều mơ ước. Dù gả cho Hạ Thiên Cơnhưng cô ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội, cho dù là không có khả năng nhưngcô ta vẫn chờ.

Cô ta mang theo Hạ Chính Dương, giúp thằng bé đẩy xích đu, nhưng tâm tình lại đang suy nghĩ chuyện khác.

“Mẹ ơi, vui quá! cao hơn một chút nữa”, Hạ Chính Dương khanh khách cười lớn.

Cô ta chỉ theo ý nó, bản năng dùng sức đẩy xích đu cao hơn.

“Cao hơn một chút nữa, con muốn nhìn xem thế giới bên ngoài kia” Nó dùng giọng trẻ con của mình, kêu lên vui sướng.

Không chút ý thức, tay Uông Giai Trừng không ngừng tăng thêm lực mà đẩy đi. Căn bản không ý thức được nguy hiểm đang đến gần đứa con trai củamình.

“Uông Giai Trừng!”, đột nhiên một giọng nữ chói tai vanglên, Uông Giai Trừng đột nhiên tỉnh lại, phát hiện con trai đang đu rấtcao. Cô ta sợ tới mức khẩn trương che miệng lại, sợ phát ra âm thanh gìdọa đến đứa nhỏ, xích đu đưa qua đưa lại, cô ta liểu mạng túm lấy dâythừng, xích đu theo quán tính bị hất lên cùng với thân thể đứa nhỏ, cũng may cuối cùng cũng dừng lại, Hạ Chính Dương không có chuyện gì ngoài ýmuốn.

“Uông Giai Trừng, cô có bị điên rồi không? Chính Dương làmột con của cô, chẳng nhẽ cô muốn nó có nguy hiểm gì sao? Cao như vậy,nhỡ nó ngã xuống thì phải làm thế nào?” Ngải Châu Bích vừa đến nhìn mộtmàn kia, tim gan như muốn nổ tung, nếu như bà không nhắc nhở cô ta, HạChính Dương chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không mày gì rồi.

“Mẹ! con xin lỗi, là con nhất thời thất thần không để ý Chính Dương”, Uông Giai Trừng cúi đầu.

“Xin lỗi thì có ích gì, nếu Chính Dương của tôi xảy ra chuyện gì, côcũng phải chết cùng nó. Đừng tưởng rằng sinh được đứa nhỏ là có thể đứng vững ở Hạ gia. Không chăm sóc tốt cho Chính Dương được, cô cũng phảitheo tôi cút đi.” Hạ Chính Dương là khối thịt bảo bối trong lòng củaNgải Châu Bích, ai làm tổn thương nó bà ta liền liều mạng với người đó.

“Bà nội, bà nội! bà không nên mắng mẹ. Đều do Chính Dương không ngoan,tâm tình của mẹ không tốt, ba không để ý tới mẹ nên bà nội cũng đừnghung dữ với mẹ”, giọng nói non nớt Hạ Chính Dương vang lên, lần trước nó tận mắt nhìn thấy ba hung dữ với mẹ, mẹ cúi đầu chảy nước mắt, thếnhưng ba vẫn xoay người rời đi không nhìn đến, nó rất thương mẹ.

“Cô đó, không phải tôi nói cô, con trai cũng đã lớn như vậy rồi, thỉnhthoảng cũng nên ngẫm nghĩ lại, làm sao để mà ở cùng với Thiên Cơ. Nó ởbên ngoài có đàn bà cũng là chuyện bình thường, cô không phải ghen, quan trọng là nghĩ phải làm sao để kéo trái tim nó trở về”, bà ta một chútcũng không cảm thấy được lỗi ở con trai mình, loại chuyện này phát sinhchính là do Uông Giai Trừng không còn lực hấp dẫn nữa.

“Con biếtrồi, thưa mẹ!”, ở Hạ gia, cô ta vẫn luôn an phận, không được đắc tội với Hạ phu nhân cũng không được đắc tội với Ngải Châu Bích.

“Nhìn bộ dạng oán phụ của cô bây giờ đi, sao có thể làm cho Thiên Cơ chạm vàođược chứ. Tranh thủ thời gian mà ngẫm nghĩ xem mình sai ở chỗ nào, đúnglà xui xẻo”, câu sau bà ta nói chỉ cho mình nghe.

Ngải Châu Bích kéo tay Hạ Chính Dương đi vào, để lại Uông Giai Trừng ở lại, tay cô ta gắt gao siết chặt.

………………..

Trải qua một đêm bị tra tấn, Hàn Nhất Nhất đối với Hạ Thiên Triệu “hận” thấu xương tủy, quyết tâm áp dụng thái độ khinh thường với hắn, đâychính là kháng nghị của cô vì thói bạo ngược của hắn.

“Thiếu phunhân, Hạ Thiếu đang chờ ở bên ngoài, trạm đầu tiên của hôm nay chính làđi đến giáo đường”, một người vệ sĩ đứng trước mặt cô nhắc nhở cô hiệntại phải lập tức xuất phát.

Cô ôm Tiểu Bạch đứng lên, đi thẳng ra ngoài, nhìn thấy Hạ Thiên Triệu, cũng không thèm cười một cái.

“Vợ yêu à, lên xe đi!” Hạ Thiên Triệu biết cô đang giận lẩy, xem ra côcòn sức để đùa giỡn cùng hắn, tinh lực không tồi. Mà hắn trải qua chuyện tối hôm qua càng thêm hứng thú với cô, nhưng có một chút hắn rất khôngvui, đó là phụ nữ xấu xí này cư nhiên đã không còn lần đầu tiên, hắnkhông hiểu sao có chút canh cánh trong lòng.

Phải biết rằng,trước kia phụ nữ ở trước mặt hắn, dù là có tính tình đại tiểu thư đếnmức nào, ở trước mặt Hạ Thiên Triệu hắn cũng sẽ trở nên nhu thuận nhưmèo con, đương nhiên, ngoại trừ Hàn Nhất Nhất có sẹo với Tần Mạch Li bây giờ.

Hàn Nhất Nhất chính là giống máy móc, hắn nói cái gì thì làm cái đó, một lòng quyết định dùng chiến tranh lạnh đấu tới cùng.

Hạ Thiên Triệu nhìn thái độ của cô, nghĩ xem cô ta có thể kiên trì tớibao giờ. Hắn ngược lại muốn canh chừng xem người phụ nữ này có nhượcđiểm gì để mà túm lấy.

“Vợ yêu à, tiếp theo chúng ta sẽ làm bùmột hôn lễ kiểu Tây, em chắc chắn với tâm trạng như thế này có thể đichứ?” Hạ Thiên Triệu một bộ tốt bụng nói.

Hàn Nhất Nhất im lặng gật đầu một cái, sau đó dùng giọng điệu lạnh như băng phun ra hai chữ: “Có thể.”

Tuy rằng cho Hạ Thiên Triệu không phải một hai lần, hơn nữa cô là vợcủa hắn, cô nên có nghĩa vụ này, thế nhưng cô chán ghét hắn đưa ra quyđịnh cho cô, hy vọng hai người không phát sinh quan hệ gì. Mà thực tếhắn vĩnh viễn đều là người vi phạm quy tắc.

“Tần Mạch Li, cô đừng tưởng rằng tôi sẽ vẫn nhường nhịn cô, tôi dám cam đoan, nếu cô vẫn cứtiếp tục thế này, tôi sẽ khiến cô không lấy được bất cứ thứ gì từ tôihết”, hắn nhỏ giọng nói bên tai cô, thanh âm cực kì lạnh lùng, nhưngkhuôn mặt vẫn tươi cười sáng lạn như trước.

Thân thể Hàn NhấtNhất cứng đờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, cô thì có gì để hắn uy hiếp. Nhìn gương mặt tươi cười vô cùng tà mị của hắn, trong xương cốt lại âmhiểm, lãnh khốc đến vô cùng.

Thấy Hàn Nhất Nhất không nói gì, trong mắt Hạ Thiên Triệu dần dần hiện lên một tia giảo hoạt.

"Nếu cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không có vấn đề gì mà nói,hiện tại chúng ta có thể trở về thành phố F, làm thủ tục ly hôn, vềphần tiền đền bù, tôi sẽ ký chi phiếu cho cô, chỉ cần cô không cólòng tham cùng phung phí, vẫn đủ cho cô sống hết kiếp sau." Hắn nhớrõ, cô đã từng nói, cô gả cho hắn là bởi vì tiền.

Khuôn mặt lãnh đạm của Hàn Nhất Nhất dần dần có chút thay đổi.

Nhìn thấy khuôn mặt nghiền ngẫm của Hạ Thiên Triệu cô biết tên đànông này đang tính toán gì, tìm cách uy hiếp cô bắt cô đi vàokhuôn khổ.

Ánh mắt cô nhìn hắn giống như có thể giết người, hai người cứ như vậy mà đối diện nhau.

Hàn Nhất Nhất hiểu được, nếu chính mình kiên trì, như vậy cuối cùng kẻ bại trận cũng chỉ có thể là cô, nếu như vậy, chỉ có thể cùng hắn tiếp tục diễn trò.

Chậm rãi, chậm rãi. Trong ánh mắt cô trào ra một tràng cười.

"Chồng à, anh nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là đêm qua em quá mệt mỏi,hiện tại không muốn nói chuyện mà thôi." Ngay sau đó, cô miễn cưỡng nở một nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền lại càng sâu.

"Hàn Nhất Nhất . . . . ." Không hiểu sao, miệng của hắn bất giác thốt lên ba chữ này, rất nhẹ, nhưng vẫn bị Hàn Nhất Nhất nghe thấy, cô giậtmình, chẳng lẽ hắn nhận ra cô?

"Không có khả năng." Hàn Nhất Nhất ở trong lòng nói với chính mình, nhất định là mình nghe lầm rồi.

"Nhất Nhất. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng mà gọi, đột nhiên một tay đem cô ôm vào trong ngực.

Cô trợn to hai mắt, trong lòng có thứ gì đó bị khơi lên.

Cô nhẹ nhàng mà giãy người, nhưng hắn ôm quá chặt, tựa như sợ cô biến mất.

"Hạ Thiên Triệu. . . . . ." Cô thử gọi hắn.

"Đừng đi!" Hắn càng dùng sức đem cô nhu tiến vào trong ngực chínhmình, như là đang chìm trong mộng ảo, ngay tại một khắc kia, hắn thật sự cảm thấy Tần Mạch Li chính là Hàn Nhất Nhất, hai người giống nhauchính là lúm đồng tiền, khi cười rất giống nhau, còn ánh mắt củahai người, thậm chí ngay cả mùi hương tự nhiên dịu nhẹ trên cơthể hai người.

"Anh buông ra!" Hàn Nhất Nhất đẩy mạnh hắn ra,bực bội hét lớn: "Hạ Thiên Triệu, tôi là vợ của anh, không phảiNhất Nhất gì đó mà anh nói, chúng ta đang đi hưởng tuần trăngmật, anh lại gọi tên của người đàn bà khác, anh có ý tứ gì?"

Cô đánh bạo khiêu khích hắn.

"Nếu anh cảm thấy mệt, tôi không miễn cưỡng anh phải cùng tôi, chúngta có thể tự đi riêng, nhưng là nếu chúng ta cùng một chỗ, vậy thì xinanh hãy tôn trọng tôi, tôi không thích là kẻ thế thân của ngườikhác."

Cô có chút cường ngạnh nói xong, tựa hồ, cô đã buộc hắn đi vào khuôn khổ, hoặc là, trong tiềm thức, cô càng muốn thử một chút xemtình cảm của Hạ Thiên Triệu đối với Hàn Nhất Nhất đến tột cùnglà như thế nào, là hận cô đã chạy trốn hay vẫn là hoài niệm?

"Câm miệng, không cho phép cô gọi tên của cô ấy!" Hắn tựa như mộtđấng quân vương hỉ nộ vô thường, đột nhiên lạnh lùng như băng băng,lại đột nhiên nóng bỏng như lửa.

Hàn Nhất Nhất là cấm kỵ của hắn, ai cũng không thể nhắc đến.

Vẻ mặt lạnh lùng bất động thanh sắc của hắn, làm cho Hàn Nhất Nhấtcó chút kinh ngạc, cô cũng không có tiếp tục nói tiếp, xem ra hắn đốivới Hàn Nhất Nhất có mâu thuẫn rất sâu, Hạ Thiên Triệu cô vẫnkhông nên chọc vào là hơn.

Cứ như vậy, xe thực yên lặng mà chạy đến giáo đường, mặt hai người đều không chút biểu tình xuống xe

"Đi thay lễ phục!" ngữ khí của hắn mang vẻ mệnh lệnh.

"Không, chồng yêu à, cứ đơn giản như vậy là được rồi!" Cô tận lựclàm cho thanh âm của chính mình trở lên bình tĩnh một chút, cứ cho là cô có phẫn nộ, nhưng cô không muốn cứ nặng nề mãi như vậy, hơn nữangười đàn ông này hỷ lộ vô thường khó mà đoán trước được.

"Nếu vợ yêu của anh cảm thấy đơn giản cũng tốt, vậy đơn giản làđược!" Nói vừa xong, hắn trực tiếp lôi kéo tay cô bước đến giáođường, không có chút nào mang vẻ lịch sự nho nhã của thân sĩ cả.

Trước đây không phải là nữ kéo tay nam đi vào sao? Chỉ có tên đàn ông bạo người này mới thô bạo đến thế.

Giáo mục đứng ở trước mặt bọn họ, lẳng lặng mà nhìn thánh giá.

Hàn Nhất Nhất đứng ở phía dưới thánh giá nhưng một chút cảm giácđều không có, cô trộm nhìn liếc mắt một cái Hạ Thiên Triệu, thật khôngngờ chính là hắn cũng đang nhìn cô.

Khi hắn phát hiện cô có nhìn hắn, hắn lại trừng mắt nhìn cô lườm một cái, ý bảo cô phải làm thực sự

Đối với hành vi này của hắn cô bĩu môi tỏ vẻ phản kháng, trong lòng lại dâng lên một trận vui mừng.

Khi giáo mục hỏi cô có nguyện ý kết duyên cùng hắn hay không,nhìn nhìn lại trang phục của cả hai, Hàn Nhất Nhất đều nhịn không được muốn cười, hai người ăn mặc tùy tiện như thế, cư nhiên dám đứngdưới chân thần thánh mà thề thốt, quả là đã mất hết uynghiêm.

"Nghiêm túc chút đi!" Hắn dùng cánh tay huých cô một cái.

"Nguyện ý!" Hàn Nhất Nhất đứng thẳng thân mình, ngừng cười, nghiêm túc phun ra hai chữ.

Khi giáo mục hỏi hắn có nguyện ý hay không, Hàn Nhất Nhất nhìnthấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, lại nhìn đôi săng đan của hắn, sauđó nghe được hắn nói ra hai chữ nguyện ý .

Rốt cục cô không thể nín được nữa, ha ha cười ra tiếng.

Hạ Thiên Triệu hạ thấp người chào giáo mục, lôi kéo cánh tay HànNhất Nhất chạy mất, chạy đến khi Hàn Nhất Nhất có chút thở không nổi.

"Hạ Thiên Triệu, anh chậm một chút!" cô không theo kịp bước chân của hắn, chỉ có thể thở hổn hển.

"Ai bảo cô không đứng đắn?" Hạ Thiên Triệu tức giận quay lại mắng cô, tâm tình lại một trận thư sướng.

Trang phục của Hàn Nhất Nhất là một áo sơ mi rộng thùng thình,phía dưới là quần dài chấm gót màu xanh lam, ống tay áo sắn cao cùng với cột tà lại làm cho cái eo của cô càng trở lên nhỏ nhắn, thânthể mềm mại, thon thả.

Hạ Thiên Triệu mặc một cái áo T-shirt màu trắng một chiếc quần đùi bằng kaki, dưới chân còn lại làmột đôi săng đan, đôi dép này là do chính tay cô chọn cho hắn.

Khi mua, hắn như thế nào cũng không nguyện ý, nhưng là thật không ngờ,cư nhiên hắn vẫn đi, trong lòng nhưng lại một trận mừng thầm.

Hàn Nhất Nhất thật sự không chạy được nữa, buông tay cô ra, dừng lại thở phì phò.

"Sao thể lực của em lại kém như vậy a? Về sau em phải làm sao bâygiờ, thân thể này sao chịu nổi …." Hắn cười xấu xa, nhìn thấy cômệt nhọc, mặc dù có một tia áy náy, nhưng càng nhiều chính là khoáicảm khi chỉnh được người khác.

"Anh là đàn ông, tôi là đàn bà, sao có thể so sánh thể lực hai bên được?" Cô tức giận bấtbình, ngực bởi vì vừa mới chạy kịch liệt cùng hiện tại há mồm thở dốc, nhưng lại mơ hồ phập phồng cao thấp.

Hạ Thiên Triệu liếc mắt một cái nhìn qua, thân thể thế nhưng một trận nóng bừng, "Đáng chết” cô gái này sao lại dễ dàng khơi mào phản ứng của hắn đếnvậy.

"Em lựa chọn là vợ của tôi thì em phải chấp nhậnsự thật này, đi mau!" Hắn có chút không kiên nhẫn được, thân thểbức bối làm hắn không thể thoải mái được.

"Đi đâu? Vì sao phải gấp như vậy?" Hàn Nhất Nhất vì thế ôm oán hận, lúc này mới mới vừa dừng lại, chẳng lẽ tên đàn ông này không thể lo lắng một chút cho phụ nữ sao?

"Không phải em muôn đi xe đạp dạo quanh phố nhỏ sao? Chạy nhanh còn kịp." Hạ Thiên Triệu vừa nói xong đã bước đi.

Hàn Nhất Nhất nhìn thấy bóng dáng người đàn ông này, thật muốn xông lên đá hai cái vào gáy hắn.

Hắn tựa hồ cảm nhận được sau lưng một trận lạnh lẽo, quay người lại, không nói lời nào, tiếp túc kéo tay cô đi về phía trước.

Hàn Nhất Nhất đối với tình huống này có chút tức cười, mặc dù không tình nguyện cho lắm nhưng cũng đành đi theo hắn.

Nhìn một cỗ xe đạp cũ kĩ, Hàn Nhất Nhất hết ý kiến.

“Anh muốn tôi đi cái này sao?” Hàn Nhất Nhất chỉ vào vật “cổ xưa” kia.

“Đúng vậy a, chủ đề của chúng ta là tưởng niệm quá khứ mà, đi cái nàylà tốt nhất, hơn nữa, xe đạp này chồng em phải tốn một số tiền rất lớnmới mua được đấy”. Hạ Thiên Triệu mặc dù là có chút muốn trêu cợt cô,nhưng xe đạp này quả thực là phải tốn một khoản rất lớn mới mua được,nên biết rằng thời buổi bây giờ chẳng còn ai đi thứ này a.

“Anh đây là muốn tưởng niệm quá khứ hay là muốn mưu sát tôi?”, Hàn Nhất Nhất tức giận trợn mắt trừng hắn.

“Em yêu, chắc em nghĩ sai rồi, mặc dù nó cũ, nhưng về mặt tính năng thì hoàn toàn không có vấn đề gì”, Hạ Thiên Triệu cam đoan, lòng tin trànđầy nói.

“Nếu như vậy thì anh cưỡi nó, tôi ngồi đằng sau”, Hàn Nhất Nhất không phải ngốc, bắt cô chở hắn, không đời nào.

“Cũng được, cố gắng hết mình vì vợ yêu, anh rất sẵn lòng!” Hạ ThiênTriệu nở nụ cười tựa như ánh mặt trời rực rỡ, khiến Hàn Nhất Nhất lạihoài nghi một lần nữa, một người đàn ông có nụ cười như vậy sao có thểđê tiện thế chứ.

Hạ Thiên Triệu rất sung sướng ngồi lên, đồ chơi này khi còn bé hắn từng cưỡi qua, sau này lớn lên toàn đi xe hơi sangtrọng, không nghĩ rằng vẫn còn cơ hội để đi nó một lần nữa.

“Mau mau ngồi lên!” hắn ra lệnh nói.

Cùng với một người đàn ông thế này diễn trò thật đúng là thống khổ, một hồi này dịu dàng, một hồi tới ngọt ngào, hồi tới vận động, hồi nữa bạongược, hồi sau nóng nảy…. Hàn Nhất Nhất cảm giác mình lựa chọn thoả hiệp cùng hắn hoàn toàn sai lầm rồi.

Chuyện từng bước từng bước phát triển, càng lúc càng không thể chịu được.

Cô nhảy lên phía sau ngồi, không tình nguyện túm lấy một góc áo T-shirt của hắn.

“Ngồi cho vững!”, lời của hắn vừa mới nói xong, chân đạp mạnh, Hàn Nhất Nhất vì mất thăng bằng, cả người như muốn ngã về phía sau.

“Ah…..”, cô thét lớn một tiếng, hai tay lập tức ôm chặt hông hắn, “Hạ Thiên Triệu, anh điên rồi sao? Chậm một chút!”

“Ha ha……….Đi nào!”. Trong lòng Hạ Thiên Triệu đột nhiên hưng phấn hẳn,đã lâu lắm rồi hắn không được chơi đùa thoả thích không chút kiêng kịnhư hôm nay, trong cuộc sống của hắn trừ kiếm tiền thì chỉ còn kiếmtiền, dường như chưa từng chấm dứt.

Hắn vui vẻ tươi cười, tựa hồ cũng lây sang cô.

“Chậm một chút! Đừng nhanh như vậy, cẩn thận trước mặt!”, cô ở phía sau hô to gọi nhỏ, gió không ngừng thôi bên tai, ánh mặt trời rơi trên haingười họ, thật ấm áp.

“A, phía trước có ổ gà, anh cẩn thận” Hàn Nhất Nhất sợ hãi kêu lên.

“Tần Mạch Li, cô nhát chết quá đấy!” Hạ Thiên Triệu lớn tiếng, ngườiphụ nữ này hô to gọi nhỏ như vậy, là đang cố ý làm ảnh hưởng đến hắnsao?

“Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh đó” tay cô dùng sức túm chặt, nhéo được khối bắp thịt của hắn, cười đến sung sướng.

“Tần Mạch Li, cô muốn chết sao?”, người phụ nữ này lại dám nhéo hắn.

“Ha ha, anh cứ chạy như bay về phía trước đi, để coi lúc bị thương ainặng hơn!” cô cũng không tin cô bị nặng hơn hắn, cô cứ ôm chặt lấy hắnsống chết không chịu buông tay, xem hắn làm sao bây giờ.

Hai chân cô đung đưa, vui vẻ kêu to, hai người dường như cũng rất thả lỏng, thật ra chỉ cần buông xuống những thành kiến với đối phương, sẽ phát hiện đốiphương cũng có rất nhiều ưu điểm.

Mang theo bảy phần diễn trò, ba phần suy tư, hai người cứ như vậy không kiêng nể gì dạo chơi khắp ngõ to phố nhỏ ở La Mã cổ, ăn những món ăn vặt bên đường màcả đời này Hạ Thiên Triệu chưa từng ăn

"Anh thực ngốc, mấy thứ này cũng không biết ăn thế nào."

"Chưa thấy ai ngốc như thế, mấy trò này cũng không biết chơi!"

Mỗi khi chơi gì đó xong, Hạ Thiên Triệu cũng sẽ "Ác ngôn" giống cô,thậm chí "Quyền đấm cước đá", hai người kẻ chạy người đuổi theo.

Những ngày này, đáng thương nhất phải nói đến lái xe của HạThiên Triệu, hai người đi xe đạp gì đó, hắn phải lái xe chầmchậm đi sau như bảo vệ, sau đó là làm chỗ trút giận cho ai kia.

Nhưng nhìn thấy hai người có thể vui vẻ như thế, A Toàn cảm thấymình cũng rất vui vẻ, phải biết rằng Hạ thiếu rất ít khi cóthể vui vẻ cười như vậy.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bóng đêm, trên dòng sông lớn, một du thuyền xa hoa du hành trong lòng sông.

Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu cứ như vậy mà ngồi nhìn nhau, trongdu thuyền ánh sáng huyền ảo của nến, vì muốn giảm bớt khôngkhí ám muội khó xử hai người chỉ có thể uống rượu.

Khuôn mặt Hạ Thiên Triệu dưới ánh nến mờ ảo tràn ngập hấp dẫn, môi mỏng mị hoặc Hàn Nhất Nhất cảm thấy nó thật nguy hiểm.

Vội vàng đứng dậy, hướng về phía bên ngoài du thuyền đi đến.

"Tên A Toàn đáng chết này, muốnlàm gì chứ!" Hạ Thiên Triệucũng có chút không được tự nhiên, hoàn cảnh cùng bài trí nhưvậy, làm cho hai người đang diễn trò cùng suy tư bỗng nhiên nhưbị hiện nguyên hình.

A Toàn cũng chính là muốn có một cái kết viên mãn cho hai người mà thôi, cảnh đêm đẹp như vậy,lãng phí thì rất đáng tiếc, cho nên hắn sai người chuẩn bị một duthuyền, bên trong có giường, có bàn ăn nhỏ, hai cái ghế dựa, trên bàn có một chai rượu đỏ cùng hai cái ly, còn lại tất cả đềudùng hoa bách hợp trang trí, còn có ánh nến tràn ngập.

HànNhất Nhất thừa nhận, khi cô bước chân vào du thuyền, cô cảm thấybản thân thực bối rối, hoàn cảnh như vậy với cô mà nói làđiểm yếu trí mạng, trong khung cảnh này tất cả mọi cô gái đều giống nhau, rất thích, thích lãng mạn, thậm chí cũng sẽ ảotưởng có được tình yêu lãng mạn như vậy.

Gió đêm thổi tới, Hàn Nhất Nhất cảm thấy có chút lạnh, cánh tay không tự chủ được ôm lấy mình.

Hạ Thiên Triệu từ trong khoang thuyền nhìn thấy vậy, hắn khôngchút do dự liền đứng lên, đi về phía cô, có lẽ có kích thích củacồn, có lẽ là ý thức làm theo bản năng, cư nhiên hắn từ phía sauôm lấy cô.

Thân thể Hàn Nhất Nhất cứng đờ, nội tâm bất an,"Hạ Thiên Triệu đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, giờ phút này cô ởtrước mặt hắn không phải Hàn Nhất Nhất, lại càng không phải là mĩ nữ gì."

Cánh tay hắn càng ôm chặt cô, tóc cô bay bay trênmặt hắn, hắn từ từ khép hai mắt lại, nhẹ nhàng mà cảm thụ mùi hươngcơ thể cô, đó là mê dược khiến người ta đắm chìm.

Ngay sauđó, bờ môi của hắn nhẹ nhàng mà hôn lên cổ cô, mùi rượu vang đỏ tinh khiết thơm nồng, còn có mùi thảo mộc nhàn nhạt, đó là hương vị độchữu trên người Hạ Thiên Triệu, Hàn Nhất Nhất cảnh báo chínhmình, không được ngựa quen đường cũ, không được sa bẫy.

Hơi thở của Hạ thiên Triệu ngày càng nặng nề, nụ hôn của hắnbất chợt dừng trên vai, trên cổ cô . . . . . Tay hắn chậm rãi mentheo thắt lưng của cô hướng về phía trước.

Ý thức củaHàn Nhất Nhất trở lên hỗn loạn, mặt hơi ửng hồng, tình cảmmãnh liệt như vậy khiến cô như không thể cự tuyệt, thậm chí ngay cảsuy nghĩ cũng trở lên hỗn loạn.

Tay hắn thăm dò vào bên trong nội y của cô, hướng về nơi mềm mại của cô, nụ hôn của hắn trở lên nặng hơn.

Xuất phát từ ý thức bảo hộ, tay cô theo bản năng muốn ngăn hắn xâm lấn về phía trước.

Thân thể hắn gắt gao dán lên người cô, nơi nào đó sớm đã dựng đứnglên, không bận tâm đến ngăn cản của cô, mang theo một chút cường thế, hắn xoay người cô lại, không chút do dự quấn chặt lấy môi cô.

Hàn Nhất Nhất trở tay không kịp, theo bản năng hé miệng, nghênh đónhắn, đầu lưỡi hắn linh hoạt cùng cô dây dưa, cô không biết phải làmsao để phản kháng, thậm chí khi hắn hôn, cô còn đón ý hùa theo.

Một tay hắn bóp chặt thắt lưng cả cô, tay kia thì tùy ý nhào nặn trên ngực cô.

Thân thể cô chậm rãi bị đốt nóng, hô hấp cũng từ từ trở lên nặngnhọc. Cô muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn gắt gao ôm chặt cả người, sức lực của cô tựa như gió thoảng qua căn bản không thể tácđộng đến hắn.

"A. . . . . ." Không tự chủ được cô khẽ rên ra tiếng.

Tiếng rên này như một câu ma chú, khiến cho nơi nào đó của hắn càng thêm căng cứng, hắn cuồng nhiệt muốn cô.

Nụ hôn của hắn dọc theo cổ cô một đường trượt xuống, quần áocủa cô bị hắn dùng lực xé rách, nửa bộ ngực sữa bại lộ ra bên ngoài,cả người cô run lên, tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều.

"Đừng. . . . . ." Tay cô muốn đẩy hắn.

Thân thể bại lộ ra bên ngoài, bởi vì bị lạnh, da thịt càng thêm mẫn cảm, Hạ Thiên Triệu khoác tay lên vai cô, khom người ôm ngang bếcô vào bên trong du thuyền.

"Hạ Thiên Triệu, anh thả tôixuống dưới, tôi không muốn đi vào!" Hàn Nhất Nhất sao lại không biết,sau khi đi vào làm sao cô có thể chạy thoát chứ, càng đáng sợchính là, hoàn cảnh như vậy, ý thức cự tuyệt của cô càng trở lênyếu ớt.

"Em là vợ của tôi. . . . . ." Hắn cười xấu xa đemcô ném lên trên giường, ngay sau đó đổ ập lên người cô, động táccàng trở nên cuồng dã, nụ hôn của hắn như mưa rào ăn mòn từngtấc da thịt cô.

Cô cắn răng, tận lực không cho chính mình phát ra âm thanh.

Mùi hương trên cơ thể cô càng làm hắn trở lên điên cuồng, không ngừng muốn cô.

"Chúng ta không thể như vậy. . . . . . Không thể. . . . . ."

Lời của cô vừa mới nói ra, hắn đã kéo tà váy của cô lên, ngón tay linh hoạt hướng tới nơi bí mật của cô.

"Chúng ta có thể. . . . . . Có thể tiến thêm một bước nữa. . . . .." Hắn cười xấu xa, dán chặt vành tai cô, mà tay lại khẽ di động.

"Hạ Thiên Triệu, tôi. . . . . . anh. . . . . . Buông, không cần. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ." thanh âm của cô ngàng cành thấp, ánhmắt trở lên mờ mịt.

Dưới ánh nến mờ ảo, hương hoabách hợp lan tỏa, còn có men rượu kích thích, du thuyền khẽ đung đưa, đáng ghét hơn là còn có tên đàn ông mặt dày trên đó ….

"Đừng như thế nào?" Hắn cười càng xấu xa, cho dù thân thể hắn sớm kiềm chế không được, ướt át của cô chậm rãi thúc giục hắn

"Anh. . . . . . Tránh ra. . . . . ." cô muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vô lực.

"Anh biết, em đang đợi anh. . . . . . Đừng nóng vội. . . . . . Lập tứcsẽ tới, vợ yêu à. . . . . ." Hắn cười xấu xa, không chút phòng bị,động thân một cái …. Hắn đã xâm nhập vào trong cơ thể cô.

"A. . . . . ." Tiếng kêu này chính là một loại hưởng thụ cùng thỏa mãn, hắn tiến vào lấp đầy khoảng trống trong cơ thể cô

Mà một tiếng vợ yêu của hắn cũng đánh gục ý thức của cô,trên thực tế, hiện tại cô chính là vợ hợp pháp của Hạ Thiên Triệu,mà những chuyện bọn họ làm cũng là những điều đương nhiên.

Lúc đầu hắn ôn nhu tiến công, chậm rãi đã trở nên cuồng dã, thậm chí, cô có chút không chịu nổi.

"Đừng. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Tôi chịu. . . . . . Khôngđược. . . . . ." mặt của cô càng thêm ửng hồng, phần lớn chính là thẹn thùng, cô chưa từng có cảm giác chân thật khi tiếp xúc vớimột người đàn ông như vậy.

Cho dù bọn họ sớm đã cóthân mật xác thịt, nhưng phần lớn là ép buộc cùng cướp đoạt, mà lúc này đây, bọn họ không chỉ có tiếp xúc da thịt mà còn có hoánđổi linh hồn.

Hắn chậm rãi dịu đi sự mãnh liệt của mình, lại chuyển sang ôn nhu chiếm giữ.

Hàn Nhất Nhất không ngờ tới, dưới kích thích của hắn, thânthể cô dần trở lên bất động sau là đón ý hùa theo.

Từnhanh đến chậm, từ chậm dần dần nhanh hơn, Hàn Nhất Nhất cảm thấythân thể mình bị lửa thiêu đốt đến cháy rụi . . . . .

Con thuyền nhẹ trôi, hưng hoa bách hợp tiêu tán, mà bóng đêm trênsông càng thêm tĩnh lặng, cảnh xuân trong khoang thuyền phảnchiếu lung linh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.