Chương trước
Chương sau
“A Thất, một lúc thôi,được không? Tôi cam đoan, nhất định ngồi xe của anh đi rồi sẽ ngồi xecủa anh quay về.” Hàn Nhất Nhất biết, từ lần trước cô ngồi xe của LãnhNghiêm sau khi trở về A Thất đối cô so với trước kia đã nghiêm khắc hơn.

+ Nghĩ đến Lãnh Nghiêm,lòng Hàn Nhất Nhất dâng lên một trận đau đớn, người đàn ông ôn nhu mànho như vậy, chung quy đã quá xa xôi với cô.

+ A Thất nhìn thấy vẻmặt có chút mất mác của cô, không hề nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ có thể cường ngạnh nói: “Chúng ta trước tiên phải nói cho rõ, cô phải cho tôi điphía sau cô, nếu không tôi tuyệt không đồng ý.”

+ Hàn Nhất Nhất chỉ có thể gật đầu.

+ A Thất thật không ngờ, Hàn Nhất Nhất lại dẫn hắn đi đến tiệm thuốc Tây.

+ “Anh cũng không thể đứng ở bên ngoài chờ tôi sao?” Hàn Nhất Nhất chỉ có thể lại một lần nữa đưa ra yêu cầu.

+ “Không thể!” Lúc này đây, ngữ khí của A Thất không có tia thương lượng.

+ Mở cửa xe, đi theo sau cô, Hàn Nhất Nhất chỉ có thể kiên trì đi vào, chính là đảo qua quầythuốc, cô cũng không biết thuốc tránh thai đặt ở đâu.

+ “Hàn tiểu thư, thânthể cô chỗ nào không thoải mái? Muốn thuốc gì cô nói cho tôi biết, tôigiúp cô tìm!” A Thất theo ở phía sau nói.

+ Hàn Nhất Nhất chính là liếc mắt quẩn quanh, thấy cô không đáp lại, A Thất lựa chọn trầm mặctheo sát ở phía sau cô, tùy thời phòng ngừa cô có thể chạy mất.

+ Khi Hàn Nhất Nhất nhìn thấy hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, mắt cô sáng ngời, bất chấp thẹnthùng, giơ tay cầm lấy, do dự một hồi, lại cầm một hộp nữa, đề phòngvạn nhất, cô tuyệt không thể có con với Hạ Thiên Triệu.

+ A Thất nhìn thấy hộpthuốc này, lại nhìn Hàn Nhất Nhất, vẻ mặt hắn ngưng trọng mà kinh ngạc. Rất nhiều đàn bà đều muốn có được đứa con của Hạ thiếu, mà cô gái nàycư nhiên lại không muốn.

+ Nhìn thấy sườn mặt thanh lệ của cô, A Thất giật mình, đảo mắt, vội cúi đầu, đi theo Hàn Nhất Nhất tính tiền.

+ Tính tiền chính là một vị dược sĩ đã có tuổi, khi bà xem đến thuốc tránh thai trong tay HànNhất Nhất, lại nhìn thấy A Thất ở phía sau, bà nhịn không được trách cứ: “Về sau đừng để cho vợ anh uống thuốc nữa, như vậy đối với thân thểkhông tốt, đừng vì đàn ông sung sướng mà phải để ý đến thân thể của vợ,lần sau chọn cách đàn ông tránh thai đi, nghe thấy không.”

+ Ngữ khí của bà rấtkhông thân mật mà nhìn A Thất, A Thất nghĩ muốn giải thích lại tìm không thấy lời để nói, hai người cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, sau đó, HànNhất Nhất cầm thuốc nhanh chóng tiến vào trong xe.

+ . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

+ “Hàn tiểu thư, vì cái gì cô phải làm như vậy?” A Thất chung quy không nhịn xuống được, hỏi Hàn Nhất Nhất vấn đề này.

+ “Không muốn ….” Hàn Nhất Nhất có chút lãnh đạm đáp lại.

+ “Kỳ thật Hạ thiếu làmột người đàn ông rất tốt, có lẽ cô chưa nhìn thấy mặt tốt của cậu ấythôi.” trong lòng A Thất, một người đàn ông như Hạ thiếu là người đángđể đàn bà thích, đáng để đàn ông tôn trọng.

+ “Tôi và anh ta thuộc hai thế giới khác nhau.”

+ “Kỳ thật tôi cảm thấy hai người đều rất giống nhau, đều là cái loại bề ngoài lãnh khốc, kỳ thật trong lòng đều rất nhiệt tình.”

+ “A Thất, lái xe!” Lúcnày, cô không muốn cùng bất luận kẻ nào thảo luận về Hạ Thiên Triệu,lại càng không muốn cho chính mình và hắn có nhiều dây dưa hơn, hết haitháng này, cô sẽ thoát khỏi nơi này. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

+ Uống xong thuốc, theo bản năng, cô cảm thấy thân thể rét run, kỳ thật chính là tâm lãnh.

+ Bên ngoài ánh nắngtươi sáng, mà tâm tình của cô lại hoàn toàn tương phản, ánh mặt trờichiếu rọi chiếc áo màu xám kia đẬp vào mắt cô, cô đứng lên, đi đến nhẹnhàng vuốt ve.

+ Đây là chiếc áo mà Lãnh Ngiêm khoác lên người cho cô, cô có thể nhớ đôi mắt ôn nhu lúc đó của anh, còn có nụ cười ấm áp của anh.

+ “Lãnh Nghiêm!” cô nhonhỏ trong lòng thì thầm, nhìn thấy quần áo, cô tưởng tượng bộ dáng khianh mặc nó, thậm chí, cô còn tưởng tượng ra hình ảnh mình thắt cà – vạt cho anh.

+ Cô cởi quần áo trênngười, không còn gì dư thừa, sau đó đem chiếc áo của Lãnh Nghiêm mặc lên người, coi như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh sưởi ấm cho cô.

+ Ngồi xổm ở một góc gần cửa sổ sát đất, quỳ gối ôm ngực, tóc rối bù , phía sau thân thể củacô, có một thân ảnh đang từ từ hướng cô đi tới.

+ Hạ Thiên Triệu sáng sớm ký kết một phần hợp đồng xong, liền vội vàng mà chạy về biệt thự.

+ Đây là hắn bản năng ýthức muốn trở về, hắn muốn nhìn xem cô gái bị hắn tra tấn cả đêm, hiệntại cÓ bộ dáng gì, khi hắn bước vào phòng kia một khắc, mắt hắn liềntiếp cận cô, lông mày hắn khóa càng chặt, ánh mắt không ngừng mà đan xen lửa giận cùng phẫn hận.

+ Sao hắn lại không cónghĩ ra, cô gái này cư nhiên lại dám mặc quần áo của người đàn ôngkhác, toát ra một phần ý nghĩ làm cho hắn nghĩ muốn làm thịt cô.

+ Cô thấy hắn xuất hiện, toàn thân lại một lần khẩn trương đề phòng.

+ Ánh mắt hắn tựa nhưmột mũi đao nhọn, giống như muốn chém nát quần áo trên người cô, làmcho cô không khỏi liên tục run rẩy, sợ hãi nháy mắt như lửa cháy lan rađồng cỏ khô, ở trên người cô nhanh chóng bùng nổ.

+ Phẫn nộ làm cho tronglòng dâng lên một cỗ dục vọng mãnh liệt muốn giữ lấy, nhẹ nhàng nhíumày, ánh mắt khiếp người giống như đem lưỡi dao sắc bén bắn thẳng đếnlòng của cô, hận không thể lập tức đem cô cắn xé nuốt vào bụng.

+ Không ngôn ngữ nào trao đổi, Hạ Thiên Triệu giống con báo phát cuồng, bắt lấy cổ áo, dùng sức hướng hai bên xé mở.

+ Động tác mạnh mẽ mà thô lỗ, đợi cho Hàn Nhất Nhất muốn đi ngăn cản, thì thanh âm quần áo bị xé nát đã ầm ầm truyền đến.

+ “Hạ Thiên Triệu, anhlà đồ điên! Kẻ điên!” Hàn Nhất Nhất thống khổ mà nhìn thấy quần áo bị xé nát, lên tiếng kêu to, dung tay đánh hắn, đánh vào người hắn, Hạ Thiên Triệu chỉ cảm thấy như mưa bay lất phất.

+ Ánh mắt Hàn Nhất Nhấttoát ra hận ý với hắn, cô hận hắn, ngay cả giấc mơ muốn gần Lãnh Nghiêmhơn một chút của cô cũng bị hắn phá nát.

+ Hạ Thiên Triệu lãnh khốc , ôm lấy thân thể của cô dùng sức hướng trên giường mà ném.

+ ——

+ Hàn Nhất Nhất đau đến răng nanh phát ra tiếng vang kèn kẹt.

+ Hắn giống một con dãthú đem thân thể xâm nhập vào cô, hai người không có ngôn ngữ không cóđối mặt, Hạ Thiên Triệu ngay cả áo đều không có cởi.

+ Cô thống khổ, hắn dùng sức luật động, mà tay hắn từ phía sau, gắt gao chà sát ngực cô, như làmuốn bóp nát cô mới hả giận, mà hắn còn cảm thấy hết thảy này còn chưađủ để hành hạ Hàn Nhất Nhất.

+ Trên thân thể của cô tất cả đều là dấu bàn tay của hắn.

+ Ở thời khắc đau đếnmuốn vỡ nát kia, rốt cục, tay hắn cầm lấy thắt lưng cô, dùng sức va chạm lần cuối cùng, xong việc không có gì lưu luyến mà rút ra khỏi cơ thểcô.

+ Thân thể của cô nằm ở trên giường, như một con cá chết, một chút nhúc nhích đều không có.

+ Chương 93: Bối rối – 1

+ Bầu trời tối đen, trời vừa sáng, trời lại tối.

+ Hạ Thiên Triệu lại một ngày không trở về, có đôi khi, hắn giống như một đứa trẻ thích giậndỗi. Mất hứng thì chơi trò mất tích, hứng thú lại đột nhiên xuất hiện ởtrước mắt của cô.

+ Hàn Nhất Nhất đang cho Tiểu Bạch ăn, Uông Giai Trừng giống như bà chủ kiêu ngạo, vẻ mặt vui sướng đi đến.

+ “Nhất Nhất!” Cô ta thân mật gọi cô, Hàn Nhất Nhất giống như thấy được tình cảnh trước kia khi hai người vẫn còn tốt đẹp.

+ “Nhất Nhất, bạn đã ăn tối chưa?” Cô ta quan tâm hỏi.

+ “Bữa tối?” Cô nghi ngờ nhìn cô ta.

+ “Thiên Triệu chẳng lẽ không nói với bạn sao?”

+ “Hả, cái gì?” Trênthực tế, hai ngày này Hạ Thiên Triệu căn bản không trở về, hắn hẳn làchán ghét cô. Hàn Nhất Nhất buông đồ ăn trong tay, chờ Uông Giai Trừngnói chuyện sắp xảy ra cho cô.

+ Uông Giai Trừng cườicàng thêm sáng lạn, căn bản cô ấy không biết, xem ra đối với Hàn NhấtNhất hắn cũng không duy trì hứng thú lâu dài như những người đàn bàtrước đây.

+ “Là thế này, hôm naybuổi tối sẽ có dạ tiệc, hẳn sẽ cho mình cùng tham dự, hơn nữa cho bạnchuẩn bị một chút, đến lúc đi, bạn có thể ở bên cạnh giúp mình xáchtúi.” Cô ta cao ngạo đứng trước mặt Hàn Nhất Nhất, lúm đồng tiền nhưhoa, vẻ mặt hơn vài phần giả dối cùng đắc ý.

+ “Ừ, được.” Không biếttại sao, lòng của cô giống như bị cái gì đập vào. Bọn họ đều hiểu rõ côghét chỗ đông người, huống chi là loại tiệc tối này, cô chính là một vai diễn trong vở hài kịch. Đây lại là một lần Hạ Thiên Triệu trêu chọc đi, nhưng cô cũng biết, cô không có quyền từ chối.

+ “Nhất Nhất, bạn giúpmình nhìn xem, mấy lễ phục này được không? Phải được một chút.” Cô talôi kéo tay Hàn Nhất Nhất, làm cho cô xem lễ phục vừa mua này, màu đỏ,màu trắng, màu lam.

+ “Bạn biết không? Tuyrằng mình là nhị tiểu thư Uông gia, nhưng mình không có nhiều lễ phục,cái này đều là Thiên Triệu tặng, mình thích đến sắp điên rồi, đó là vuisướng điên cuồng, hạnh phúc điên cuồng!”

+ Kia đều là một số yphục đẹp lộng lẫy, con gái với y phục đẹp khó tránh khỏi sẽ tròn haimắt, Hàn Nhất Nhất cũng là con gái, cũng khen ngợi “Y phục này đều rấtđược, Giai Trừng bạn mặc nhất định rất lộng lẫy.”

+ “Thật vậy sao? Đây làlần đầu tiên cùng Thiên Triệu tham gia tiệc, mình không muốn anh ấy mấtmặt, cho nên tối nay phải nhờ cậu làm cho mình một bộ tóc xinh đẹp.” Côta cười đơn thuần, chờ mong nhìn cô.

+ “Được, mình nhất địnhlàm cho cậu một bộ tóc đẹp nhất!” Hàn Nhất Nhất từ thật lòng nói, chỉcần Giai Trừng thật sự có thể thắng được lòng Hạ Thiên Triệu, chỉ cầnbạn ấy cảm thấy hạnh phúc, cô sẽ chúc phúc. Mà việc Hạ Thiên Triệu làmvới cô, cô vĩnh viễn sẽ không để cho Uông Giai Trừng biết.

+ Tóc dài được búi, vàisợi tóc trên trán đánh rối xõa xuống hai má, có vẻ đẹp của mỹ nhân thanh lệ nhưng rất phá cách, mặt Uông Giai Trừng xinh xắn hiện ra có vẻ mỹ lệ tinh tế.

+ “Nhất Nhất, bạn thậtkhéo tay, mình biết bạn sẽ không làm cho mình thất vọng” Uông Giai Trừng tự đáy lòng mà khen ngợi, mình đẹp trong gương, bọn họ sẽ không biết.Nhân lúc Hàn Phong hàng ngày giúp Uông Thái Thái chải đầu, trang điểm,đây cũng là nguyên nhân Uông Thái Thái vẫn không đuổi Hàn Phong đi, màHàn Phong có đôi khi cũng sẽ dạy Hàn Nhất Nhất một ít kỹ xảo, về một ítthuật che giấu vẻ đpẹ, giúp cô lại thuận buồm xuôi gió, khi không cóviệc gì, cô thường xuyên cùng mẹ mượn thử chỗ trang điểm chải đầu tìmniềm vui.

+ Mà những điều tốt đẹp, cuối cùng chỉ trở thành hồi ức.

+ Váy dài màu xanh nước biển, Uông Giai Trừng hiện rõ khí chất tao nhã không thể nghi ngờ.

+ “Trời ơi! Mình cho tới bây giờ không thấy được mình có thể tao nhã như vậy.” Uông Giai Trừngđưa tay nhẹ nhàng che miệng mình. Từ nhỏ, cô cũng chỉ được nhìn chị ănmặc, nhìn thấy cô ta mặc đủ loại quần áo màu sắc hình dạng xinh đẹp,cách ăn mặc như hoa hồ điệp lấp lánh.

+ Mà hôm nay, cô chínhlà cô gái chói mắt nhất trong Party này, cô sẽ trở thành cô gái rấtkhông thể thiếu bên người Hạ Thiên Triệu.

+ “Nhất Nhất, cậu cũngchọn một bộ lễ phục đi.” Về tham gia tiệc tối, cô ta cũng không lo lắngđêm nay Hàn Nhầt Nhất sẽ đoạt sự nổi bật của cô ta, ngược lại làm nềncho cô ta, cô ta sẽ có vẻ càng thêm xinh đẹp.

+ Thấy vết sẹo dài rõ ràng trên mặt cô, nhưng trong lòng cô ta lại trào ra một nụ cười đắc ý

+ “Không cần, mình làngười hầu, mình mặc đơn giản, không để dọa người là được.” Hàn Nhất Nhất cười. “Buổi tối hôm nay cậu nhất định sẽ đánh bại tất cả cô gái ở đó,rất đẹp.”

+ Cô sửa soạn qua loamái tóc dài của mình, nhẹ nhàng mà vuốt tóc sang bên có vết sẹo, như vậy thì chỉ có thể thấy một phần ba vết sẹo

+ Chính là một động tácđơn giản như vậy, che đậy một chút, trong lòng Uông Giai Trừng cũng dâng lên một trận tức giận. Cho dù Hàn Nhất Nhất cùng cô ta hiện tại hoàntoàn là hai phía, một người đẹp một người xấu. Nhưng trong lòng, cô tahy vọng chính là mọi người thấy một vết sẹo dài mà xấu của Hàn Nhất Nhất kia, mà không phải chỉ thấy một phần ba.

+ —-

+ Hạ Thiên Triệu cũng không có xuất hiện, A Thất lái xe đưa các cô tới Party khách sạn.

+ A Thất mở cửa xe, HànNhất Nhất liền thấy một bàn tay đàn ông đối diện, Hạ Thiên Triệu kiamang nụ cười tà mị ở khóe miệng, hắn nhìn ánh mắt của cô, trừ bỏ lạnhlùng vẫn là lạnh lùng.

+ “Thiên Triệu!” UôngGiai Trừng hạnh phúc mà đưa tay ra, sau đó kéo cánh tay hắn, đầu của côta nhẹ nhàng mà dựa ở trước ngực hắn, tựa như con chim nhỏ nép vào hắn,dáng vẻ hạnh phúc.

+ “Giai Trừng, mình cùng A Thất chờ hai người.” Hàn Nhất Nhất ngập ngừng đứng ở một bên.

+ Uông Giai Trừng nhìnHàn Nhất Nhất khó xử, cậu ấy không đi cô ta sẽ càng phiền toái, lúc đang chuẩn bị đồng ý lại bị Hạ Thiên Triệu trực tiếp cự tuyệt nói: “Khôngthể, Giai Trừng cần người xách túi.”

+ “Thiên Triệu, thực raem. . .” Uông Giai Trừng còn muốn giải thích cái gì nữa, nhưng là côthấy sườn mặt Hạ Thiên Triệu khẽ chuyển biến, đem điều định nói nuốt trở về.

+ “Party bình thường đều là hào môn tham dự, tôi là một người hầu, đi vào không thích hợp.” Tuyrằng cô biết chính mình xấu, nhưng cô cũng không muốn sắm một vai hề,đem chính mình đặt ở nơi nhìn cao quý này, lại không biết nói có baonhiêu cô gái trong đó thật cao quý, sau đó nhận sự xoi mói hoặc chỉ trỏcủa bọn họ.

+ “Cô chỉ cần cầm túitìm cái góc có thể ăn cái gì, đây là nhiệm vụ của cô, cô có thể lựa chọn không đi, nhưng tôi cũng có thể thay đổi quyết định lựa chọn hai thángsau!” Lúc hắn nói đều không có liếc nhìn cô một cái.

+ Cho tới bây giờ, hắncòn đang giận Hàn Nhất Nhất, chính mắt hắn nhìn thấy cô gái trước mộtgiây nằm ở dưới người hắn trằn trọc hầu hạ, giậy tiếp theo lại mặc áocủa người đàn ông khác đi nhớ nhung.

+ Mà hắn đem tức giậnnày tìm cho mình một lí do rất tốt, Hàn Nhất Nhất chỉ cần ở trong thờikỳ khế ước làm trái ý hắn một lần, hắn sẽ làm cho cô nhục nhã trước mặtmọi người, làm cho cô hiểu được chính mình đến tột cùng là món hàng gì.

+ Chương 94: Bối rối – P2

+ Hàn Nhất Nhất chỉ có thể giống như vai hề đi theo sau bọn họ, nhìn thấy hình bóng bọn họ hạnh phúc dựa vào nhau.

+ “Hạ thiếuđến rồi. . . Hạ thiếu đến rồi. . .” Đám người một trận ồn ào, Uông GiaiTrừng kéo tay Hạ Thiên Triệu đi vào buổi tiệc, một khắc kia, cô ta cảmthấy giống như công chúa thật sự, mà thân phận của hắn vừa hay là hoàngtử của cô ta.

+ “Oa, đẹp quá!”

+ “Oa, đẹp trai quá!”

+ “Oa, rất xứng đôi!”

+ Có người phát ra một tiếng xúc động. Đồng thời cũng có người cũng không kiềm chế phát ra tiếng sụt sịt.

+ Cô gái cómột đôi mắt to nhọn lập tức nói: ” Các cậu xem cô gái mới vào kia, saoăn mặc tục như vậy, hơn nữa bộ dạng dọa người như vậy, các cậu xem vếtsẹo trên mặt cô ta. Trời ơi. . trời ơi. . !”

+ Cô ta vừanói, rất nhiều cô gái lập tức theo lời nói đứng lên, hơn nữa có mấyngười lớn mật trực tiếp quay lại vây xem.

+ “Oa, Hạthiếu lại đổi người yêu, bộ dạng thật sự xinh đẹp!” Một người đàn ôngmặc tây trang màu trắng bưng ly rượu đi tới.

+ Uông Giai Trừng mỉm cưởi “Cảm ơn khen ngợi, tôi là vợ chưa cưới của Hạ thiếu.”

+ Hạ ThiênTriệu chỉ cười theo, không hề tỏ ra tức giận với sự chủ động của UôngGiai Trừng. Trong lòng hắn đã sớm chán ghét cô ta tự cho là thông minh,tự cho mình là phụ nữ của hắn.

+ “Xem ra Hạ thiếu sắp muốn kết hôn vợ thứ chín, chúc mừng trước!” Nói xong, hắn ta đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

+ Hàn Nhất Nhẩt giống như đang trốn chạy khỏi nơi có ánh sáng, cô đi đến chỗ tối.

+ Nhưng lại có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô, hơn nữa còn đi theo cô đến chỗ tối.

+ Người mặctây trang trắng mời vừa đi, một cô gái mặc trang phục đỏ, tóc ngắn đếnngực, vô cùng gợi cảm quyến rũ đã đi tới. Cô ta kinh ngạc gọi tên: “Uông Giai Trừng.”

+ “Chị!” Thanh âm cô ta không có một chút sợ hãi, ôm cánh tay Hạ Thiên Triệu thậtchặt, động tác này khiến cho Hạ Thiên Triệu nhìn Uông Giai Trừng vàilần, hắn cảm giác cô ta có chút sợ hãi.

+ “Ai cho phép mày tới tham gia tiệc?” Trong mắt ả đố kị cùng phẫn nộ, ả nhìn Uông Giai Trừng đang hoảng hốt.

+ “Tôi.” Hạ Thiên Triệu đáp lại.

+ “Hóa ra làHạ thiếu, thật không nghĩ tới em gái tôi cư nhiên còn có bản lĩnh chiếmđược lòng Hạ thiếu, bất quá tôi cần phải nhắc nhở Hạ thiếu, mẹ của emgái tôi là một loại hàng không dễ chọc.” Ả xem mặt Uông Giai Trừng biếnsắc, càng thêm đắc ý, gần sát thân thể Hạ thiếu, cắn tai hắn nói: ” Mẹnó từng là dâm phụ, cẩn thận nó cùng mẹ nó giống nhau, về sau là tiệnphụ.”

+ “Uông GiaiVi. . .” Người xung quanh tuy rằng không nghe thấy Uông Giai Vi nói gìbên tai Hạ thiếu. Nhưng cô ta lại nghe thấy rõ ràng từng chữ. Hiểnnhiên, Uông Giai Vi cũng không có ý định khiến Uông Giai Trừng khôngnghe được.

+ “Loại hànggì không quan trọng, quan trọng là. . . đàn bà có thể nói ra hai chữloại hàng, cũng không phải là loại hàng tốt gì, Uông tiểu thư, cô thấyđược chứ?” Tuy rằng Hạ Thiên Triệu không thích Uông Giai Trừng, tạm thời ở bên cô ta, nhưng cũng không có nghĩa cô ta có thể bị người khác bắtnạt mà không thể cãi lại.

+ “Hạ thiếu,anh. . .” Uông Giai Vi tức giận đến không biết nên nói cái gì, nắm lyrượu ở trong tay càng không ngừng run rẩy, cho đến khi một người đàn ông nhẹ tay khẽ cầm tay ả.

+ “Anh cả, lại muốn đổi vợ? Vợ anh người sau so với người trước lúc nào cũng đẹp hơn.” Hạ Thiên Cơ ôm thắt lưng Uông Giai Vi, ánh mắt lại lạc ở trên ngườiUông Giai Trừng.

+ Từ lúc côgái này lên sân khấu, ánh mắt hắn ta vốn dừng ở trên người cô ta. Vẻ đẹp của cô ta có màu sắc truyền thống nhưng lại rất cởi mở. Vẻ duyên dángvà cổ điển ấy thật không dễ dàng gì chạm đến được, trái tim không thểtránh được rung động.

+ Hạ ThiênTriệu uống một ngụm rượu ” Cậu cũng không kém, đàn bà bên người cậungười sau so với người trước đều quyến rũ gợi cảm hơn.”

+ Nói xong,hắn dẫn Uông Giai Trừng bỏ đi. Ở nơi công cộng, từ trước tới nay hắncùng với Hạ Thiên Cơ đều là đùa, có thể tránh thì cố gắng tránh đi, hắncũng không muốn có tranh chấp gì với Hạ Thiên Cơ. Thậm chí đối với babang hội, chỉ cần không diệt sạch, hắn có đôi khi lựa chọn mắt nhắm mắtmở.

+ “Anh khen nó xinh đẹp?” Uông Giai Vi rõ ràng không hờn giận, ả ghét nghe có ngườinói ai khác xinh đẹp so với ả, đặc biệt là người bên cạnh ả.

+ “Cô ta xinhđẹp mà.” Hạ Thiên Cơ nhìn chằm chằm bóng dáng cô ta, đàn bà thân hìnhnhư vậy nếu như cởi hết toàn bộ đứng trước mặt hắn thì sẽ là cái dạng gì chứ?

+ “Hạ Thiên Cơ, em không cho phép anh nói nó xinh đẹp!” Uông Giai Vi bá đạo mà ngang ngược.

+ Biểu tìnhcủa ả khiến hắn nhớ tới hồi nhỏ, sau khi lớn lên em gái ả so với ả xinhđẹp hơn, mà ả lại cuồng dã hơn. Lúc đó hắn nói thẳng rằng ả không xinhđẹp bằng em gái. Sau khi lớn lên, hắn lại nói: “Cô đúng là xinh đẹp,nhưng cô ta làm sao có thể quyến rũ, xinh đẹp và gợi cảm bằng em. Loạiđàn bà này không cần nhìn, ở trên giường là gỗ, còn em là rắn độc.”

+ Tay hắn càng dùng sức ôm chặt ả, suy nghĩ lại càng tà ác mà nghĩ: Uông Giai Trừngcởi quần áo nằm trên giường thật sự là gỗ sao? Hay là so với rắn độc còn độc hơn?

+ “Không đứng đắn.” Ngữ khí của ả rõ ràng là hỡn dỗi.

+ “Em khôngphải thích cái không đứng đắn đó của anh sao?” Một tay hắn giơ lên, cảngười ả xoay tròn trong vòng tay hắn, rồi hắn đưa ả tiến vào trung tâmsàn nhảy.

+ “Đáng ghét!” Đàn bà ngoài miệng nói ghét, không chừng trong lòng lại thích thú.

+ Hàn Nhất Nhất vừa mới đi đến một nơi yên tĩnh, một người đàn ông say rượu đi đến.

+ “Chào người đẹp.” Hắn trêu chọc nhìn khuôn mặt cô gái xinh đẹp “Chúng ta uống một ly, thế nào?”

+ Hàn NhấtNhất nghe được hai chữ người đẹp chỉ cảm thấy là một loại châm chọc, côđiều chỉnh hô hấp, tựa đầu thở nhẹ nhàng, sau đó quay bên mặt có vết sẹo lên nhìn hắn.

+ “A!” Mộttiếng hét, ngay sau đó âm thanh ly rượu rơi xuống đất, cũng may âm thanh ở trong bữa tiệc đã cao trào, khiến cho hiệu quả cũng không rõ ràng.

+ Nhìn đếnngười đàn ông bị dọa, Hàn Nhất Nhất có một loại thích thú không rõ, nhìn hắn quay người bỏ đi, cảm thấy trong lòng có một chút cô đơn.

+ “Bộ dạng xấu xí có thể dọa người, thực sự chán ghét đến vậy sao?” Trong lòng cô không khỏi hỏi lại vấn đề này.

+ “Tâm trạngcô thoạt nhìn có chút mâu thuẫn.” Ấm áp mà quen thuộc, thanh âm ở sau cô vang lên, cô kinh ngạc quay người, thấy anh cười dịu dàng cùng ngũ quan tuấn tú.

+ “Sao anh ở nơi này?” Tâm tình Hàn Nhất Nhất lập tức chuyển buồn thành vui.

+ “Bởi vì cô ở nơi này.” Anh ta mang theo một chút ám muội nói, làm cho cô kìm lòng không được ngượng ngùng

+ Nhìn thấy cô bị đống người vây xem cười nhạo, nhìn cô giống như trốn chạy đến gócnày, lại nhìn cô bị đàn ông say rượu trêu chọc, cô trái lại hù dọa trêuchọc người của cô.

+ Lại nhìn cônhư cô gái nhỏ thẹn thùng, Lãnh Nghiêm cảm thấy có một thứ chạy khắp ởtrong lòng, giống như hạt giống gieo nhiều năm đến giờ đã nảy mầm. Anhhy vọng tất cả sẽ đều ổn.

+ Chương 95: Ghen

+ Hàn Nhất Nhất nắm chặt một ly đồ uống không biết bên trong đựng thứ gì, cô có chút bất an, côđang muốn tìm thứ gì đó đến che giấu đi nội tâm đang bất thường củamình.

+ “Em khẳng định mình muốn uống ly Tequila này sao?” Lãnh Nghiêm mang theo ý cười nói.

+ “Không. . . . . .Không . . . . .” Nghe được là Tequila, Hàn Nhất Nhất vội vàng đem lyrượu buông ra, nàng cũng không muốn say để người khác phải đưa về.

+ Tay anh khẽ phủ lên mái tóc cô, mang theo một chút nuông chiều, Hàn Nhất Nhất cảm thấy mặt mình đang phát sốt lên.

+ “Đi, anh mang em đi uống thứ mà em thích.” Anh rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô kéo đi.

+ Trong lòng Hàn Nhất Nhất tràn ngập khoan khoái và ấm áp, cô thích sự nho nhã và ôn nhu của anh.

+ Cô không hỏi anh mangcô đi đâu, anh cũng không nói cho cô biết anh muốn dẫn cô đi đâu, đi tới một quầy bar nơi im lặng nhất trong buổi tiệc ngày hôm nay, đóng cửalại, náo nhiệt bên ngoài cơ hồ bị ngăn cách.

+ “Nơi này đẹp quá. HànNhất Nhất đi đến bên cửa sổ, thành phố F trong bóng đêm thật mely, xe cộ tấp lập khiến cho buổi tiệc xa hoa này so với bên dưới chân nó trở lênvô cùng nhỏ bé, không đáng kể.

+ “Thích không?” anhđứng ở phía sau cô, nhìn thấy mái tóc dài của cô hơi hơi bay theo gió,dưới ngọn đèn, làm nổi bật lên làn da trắng nõn không tỳ vết, trừ bỏ vết sẹo, cô xinh đẹp tựa như thiên sứ.

+ “Thích!” Cô quay đầu lại, hướng về phía anh mỉm cười yếu ớt.

+ “Khi em cười rất đẹp.” Không biết là vì sao, những lời này liền thuận miệng như vậy mà nói ra, Hàn Nhất Nhất khẽ địa cúi đầu, đây là lần đầu tiên có người nói cô xinh đẹp, hơn nữa vẫn là người đàn ông mà cô tâm tâm niệm nghĩ muốn

+ “Sao anh có thể tìmđược nơi này?” Cô không dám ngẩng đầu, cô sợ hãi chính mình sẽ bối rối,chỉ có thể tìm cái chuyển đề tài câu chuyện.

+ “Đây là bí mật, nhưng nếu em thích, nơi này lúc nào cũng hoan nghênh em.” anh khoát tay, đi tới nơi mà Hàn Nhất Nhất nhìn tới.

+ “Thật vậy chăng?”

+ “Đương nhiên, khi nàoem không tìm thấy anh, em có thể tới nơi này tìm anh, chỉ cần em đến làsẽ biết.” trong lời nói của anh lộ ra một tia thần bí, cho dù cô kinhngạc, anh cũng chỉ cười không nói.

+ Hàn Nhất Nhất cũngkhông hỏi nhiều nữa, nhìn thấy bầu trời trong bóng đêm, nhì thấy nhữngtòa cao ốc rực rỡ muôn màu, nhìn người đàn ông đang cúi đầu tìm gì đóbên cạnh, đêm nay quả là say lòng người.

+ Cô khẽ mà thở ra mấy hơi, một bàn tay tùy ý đích tựa đầu phát từng đợt từng đợt thở dài.

+ “Cô ấy hẳn là rất nhẹ, tuy rằng cô ấy rất cao.” Lãnh Nghiêm ở trong lòng nhẹ nhàng mà nói, một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, một chiếc quần bò đã bạc màu, tùy ý màđơn giản.

+ Từ trên thân thể củacô, anh có thể tìm ra một số gì đó không hợp với tuổi của cô, ví dụ nhưtính tình quá lạnh nhạt, cùng với bản tính không thích tranh giành có vẻ như không giống với những cô gái thế hệ bây giờ, mà cô lại là trườnghợp đặc biệt mà anh phát hiện ra.

+ “Thơm quá!” cô nghe mùi, đi đến phía trước amh, vẻ mặt từ từ nhắm hai mắt ngửi mùi hương, có vẻ hoạt bát của một đứa bé nhỏ

+ “Càng lâu em sẽ càngyêu mùi hương này.” Tay anh lại thói quen mà muốn vuốt tmá cô, thậm chícòn muốn vò loạn mái tóc của cô hơn, sau đó rối thành một mảnh, vui cười tranh cãi ầm ĩ.

+ Loại ý tưởng tụ nhiênnảy sinh này, làm cho anh nhịn không được có chút ngây ngốc, giống nhưcó thứ gì đó trên cơ thể anh mà anh không thể khống chế.

+ “Vâng, ngoại trừ nướcsôi, em thích nhất mùi hương này, cà phê có hương vị bạn bè, tuy nó đắng nhưng là tinh khiết và thơm mát.” Cô cười khẽ.

+ “Anh chỉ uống cà phê với bạn thân, đòng thời anh thích cà phê do chính mình pha.” Anh mỉm cười đáp lại.

+ Bọn họ như là một đôi tình lữ, bọn họ lại giống như đôi bạn cũ lâu ngày gặp lại.

+ Bọn họ đều tự bưng một ly cà phê, ở giữa cách một cái bàn nhỏ, bọn họ cùng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, giống như đang ngồi trên mây mà nói chuyện nghe tiếng giớ thổi.

+ Hạ Thiên Triệu ở trong sân nhảy, mang theo Uông Giai Trừng cùng nhảy, giành phần thắng đềuđược mọi người vỗ tay hoan nghênh, toàn cảnh đều là cảm thán hâm ,ộ,Uông Giai Trừng thủy chung đắm chìm trong hạnh phúc, lần đầu tiên cô trở thành công chúa, lần đầu tiên cô đọcw nhiều người chăm chú quan sát như vậy.

+ “Uông Giai Trừng, màycứ khoe đi, về nhà tao không sợ không dạy dỗ mày đễn hết.” Trong lòngUông Giai Vi tràn ngập căm hận với đứa em gái này, mà hôm nay, nguyênbản người đàn bà sáng chói phải là ả, dựa vào cái gì đứa em gái thấp hèn này có thể vượt mặt ả, cục giận này, ả nuôt skhông trôi.

+ “Đêm nay sắc mặt của em không được tốt nha.” Ha Thiên Cơ thấp giọng nói.

+ “Cho nên anh phải lolắng, em sẽ trở thành một con rắn cực độc, quấn quanh người anh, lúc nào cũng có thể tra tấn anh.” Ả sát lại gần thân thể hắn, cắn cắn dái taihắn, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát người đang thểhiện vũ điệu điêu luyện – Uông Giai Trừng, xem ra ả đã xem nhẹ thực lực của đứa em gáinày.

+ “Không, Uông gia chỉcó thể có một đứa con gái xinh đẹp, hơn nữa trong xã hội thượng lưu cũng chỉ được chấp nhận một mình em, nó so với em, hic, còn không đáng tiền. Suy nghĩ của ả vừa bật ra khỏi miệng, giày cao gót dưới chân đã tưởngnhư muốn giẫm nát chân Hạ Thiên Cơ.

+ “A.” Hạ Thiên Cơ cúi đầu rên ra tiếng, “Anh có làm gì em mà em đã kích động thế hả?”

+ Tay hắn dùng sức bóp chặt vòng eo của ả, tao nhã xoay người một cái, đã đối diện với khuôn mặt của Uông Giai Trừng.

+ Môi anh đào kia nhìnnhư thanh thuần lại lộ ra một cỗ mị hoặc, còn có dáng người diệu mạndưới lớp váy kia, làm cho hắn nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.

+ “Anh ôm chặt quá, em sắp không thở nổi rồi.” Uông Giai Vi đè nén thanh âm.

+ Khi ả nhận thấy hạ thể Hạ Thiên Cơ có một cỗ nhiệt đang bùng cháy, khóe miệng cười – quyến rũ, mà ả căn bản không có ý thức được, giờ phút này người đàn bà mà HạThiên Cơ nghĩ muốn chính là đứa em gái mà ả hận thấu xương.

+ ——

+ Ánh mắt Hạ Thiên Triệu như tia chớp, rất nhanh mà nhìn quyét mỗi một góc, nhưng một mực khôngthể nhìn thấy hình ảnh của Hàn Nhất Nhất.

+ “Cô ta đi đâu? Vừa đảomắt một cái đã không thấy.” Hắn cảm giác được máu trong người đang sôi trào.

+ “Thiên Triệu, cám ơn anh.” Uông Giai Trừng như con chim nhỏ nép vào người hắn, đầu chôn trên bả vai rộng lớn của hắn.

+ “Cảm ơn tôi cái gì?” Hắn lạnh lùng nói, sắc mặt không nhìn ra chút biến hóa nào.

+ “Cám ơn anh đã cho emhết thảy những tốt đẹp này, không có gì hạnh phúc hơn là anh ở bên cạnhem.” Tay cô càng tiến them một bước mà ôm lấy cổ hắn, mà thân thể cũngrất tự nhiên mà kề sát vào hắn.

+ Hạ Thiên Triệu có thểcảm giác được bờ ngực non mềm đang thổn thức trước ngực cô, nhưng là giờ phút này, hắn không hề có ý niệm muốn.

+ Âm nhạc cũng hoàn toàn đình chỉ.

+ Hạ Thiên Triệu nắm tay Uông Giai Trừng làm động tác chào tạm biệt, sau đó liền buông cô ra,không chút nào lưu luyến sự hấp dẫn của cô.

+ “Thiên Triệu!” UôngGiai Trừng như là sợ hắn sẽ rời khỏi cô vậy, vội kéo tay hắn đi xuốngsân nhảy, bước chân Hạ Thiên Triệu không có vì cô mà chậm lại.

+ Uông Giai Trừng thấy Hạ Thiên Triệu đột nhiên có chút khác lạ, cũng không dám lên tiếng chỉ một mạch chạy theo hắn.

+ Hạ Thiên Triệu cầm lyrượu, dốc một ngụm uống cạn sạch, ánh mắt lộ ra tia hàn băng lạnh lẽo.Ngay lúc này, một người đàn ông không sợ chết lại đi tới.

+ Hạ Thiên Triệu ngẩngđầu, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt ánh mắt hắn ta lại chỉ mộtmực nhìn người đàn bà bên cạnh hắn – Uông Giai Trừng.

+ Chương 96: Ghen – 2

+ “Robert, đã lâu khônggặp!” Hạ Thiên Triệu nhìn thấy trước mắt là một người con lai Anh Mĩ, bề ngoài anh tuấn ở nước Mĩ từng mê chết một đống phụ nữ, không nghĩ tớilại có thể gặp anh ta ở nơi này.

+ “Hạ thiếu, rất vui khi được gặp cậu, phụ nữ bên cạnh cậu đều xinh đẹp cả, phải cảm ơn trời rồi!” Anh ta mỉm cười có chút xấu xa.

+ “Cheers!” Hạ Thiên Triệu bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

+ “Hạ thiếu, tôi có một yêu cầu quá đáng.”

+ “Chúng ta từng là bạntốt, tôi có thể giúp anh, tôi sẽ rất vui!” Hắn cười, nhưng vĩnh viễnkhông ai biết đằng sau khuôn mặt tươi cười kia hắn đang che giấu nhữnggì.

+ “Tôi muốn mời vị phu nhân xinh đẹp này nhảy một điệu, có thể chứ?”

+ “Đương nhiên, nhớ đối tốt với vị hôn thê của tôi!” Hạ Thiên Triệu kéo tay Uông Giai Trừng để cô đi lên.

+ “Không, Thiên Triệu!”Uông Giai Trừng không thích ánh mắt người đàn ông này nhìn cô, như thểliếc mắt một cái có thể nhìn thấu cô vậy, giống như cô là người của anhta vậy.

+ “Đừng sợ, bảo bối!”Hắn thích thú đem tay Uông Giai Trừng đưa tới tay Robert, lúc âm nhạcbắt đầu, bọn họ nhanh chóng di chuyển đến khu vực trung tâm của sànnhảy.

+ “Hàn Nhất Nhất, nếu để tôi tìm được cô, cô nhất định phải chết!” Hạ Thiên Triệu đem chén rượunắm chặt trong tay, chỉ kém không có bóp nát nó.

+ Uông Giai Trừng xoay cơ thể một cái, nhìn lại chỗ vừa rồi, thân ảnh Hạ Thiên Triệu sớm đã biến mất.

+ —–

+ “Tôi là Robert, xinhỏi quý danh của tiểu thư?” Robert tham lam mà nhìn khuôn mặt xinh đẹpcủa Uông Giai Trừng, mĩ nữ Trung Quốc như thế anh ta đúng là hiếm thấy,nhìn mãi không biết chán.

+ “Uông Giai Trừng.”nhìn bộ dạng mê mẩn của anh ta, khóe miệng còn cười gian, biết rằngtrong lòng anh ta có ý nghĩ xấu xa, mà Hạ Thiên Triệu lại có thể yên tâm giao cô cho anh ta khiến cả người cô mất tự nhiên, theo bản năng cônghiêng người về phía sau.

+ “Uông tiểu thư, cô rất đẹp, giống như từ trong tranh bước ra vậy.” Cô càng muốn ngả ra sau,hắn càng hướng về phía trước dán thân thể của hắn vào cô, tay hắn chephủ trên lưng cô.

+ “Robert, tôi có chỗ không thoải mái.” Cô giả bộ đầu bị mất phương hướng, chuẩn bị lấy cớ rời đi.

+ “A, đừng lo lắng, tôisẽ ôm chặt cô.” Nhân cơ hội đó, hắn ôm cả thân thể cô gần sát thân thểcủa hắn, thậm chí nửa người dưới có phản ứng hơi cương lên, gắt gao màdán vào cô.

+ “Sorry!” Cảm giác được hắn quấy rầy, Uông Giai Trừng dùng sức đẩy hắn ra, điệu bộ gần như chạy để rời khỏi sàn nhảy.

+ Robert dùng một tay sờ cằm của mình, âm thầm mà nói: “Đừng nóng vội, tôi sẽ lôi em về tay mình.”

+ Một tay khoát ra đằngsau, Robert không tiếng động quay đầu lại, ngay lập tức lộ ra khuôn mặttươi cười, “Đã lâu không thấy, đại mỹ nhân!”

+ “Vừa mới tôi thấy ánh mắt của ah đều sắp rớt ra rồi.” Nhìn thấy ánh mắt thèm thuồm của hắn, ả biết Robert có chủ ý gì,

+ “Không có gì có thể qua mặt được cô!” Hắn ôm bả vai của ả, cười nói.

+ “Anh vừa mới chảy nước miếng vì một người phụ nữ, cô ta là em gái của tôi!” Uông Giai Vi cho Robert một ám chỉ rất có lợi.

+ Trong mắt anh ta tràn ngập những đóm lửa dục vọng, “Em gái của cô, thực SEXY hơn nữa rất đẹp!”

+ “Quỷ già!” Uông Giai Vi cúi đầu mắng ở trong lòng, nhưng nét mặt vẫn tươi cười, “Có nghĩ đến nếm thử một chút không?”

+ “Cô vẫn khiến người ta yêu là vì vậy, đại mỹ nhân của tôi.” Hắn nhìn người đàn bà đã từng ởdưới thân hầu hạ mình này, hiện giờ càng trở lên xinh đẹp. “Bất quá hiện tại tôi lại càng muốn nếm lại hương vị của em hơn.”

+ “Bổn tiểu thư hiện tại không có hứng thú.” ả rất khách khí mà kéo tay hắn khỏi vai mình, cườinói: “Thấy người đàn ông kia không, tôi hiện tại là người đàn bà của anh ta!”

+ “Như thế không giốngem chút nào, em là đóa hồng của tất cả chúng tôi” Nghĩ vậy, mx vị củangười đàn bà này, hắn vẫn luôn rất nhớ, chỉ tiếc hắn đến nay chỉ cùngngười đàn bà này lên giường có một lần.

+ “Tôi hiện tại khôngthích làm rose của bất cứ ai hết, tôi chỉ là của Hạ Thiên Cơ!” giọngđiệu Uông Giai Vi có chút khẳng định, từ sau lần chơi đùa đó, ả thề, cho dù tham gia hoạt động âm nhạc của tư nhân, ả chỉ phụ trách diễn tấu,tuyệt không tham dự.

+ Robet vuốt ve sau lưng ả, ả rất tức giận, nhưng giờ phút này, cũng không phải thời điểm ả vàRobert lêb trở mặt, ả phải lợi dụng hắn để phá hỏng quan hệ của UôngGiai Trừng với người đàn ông kia.

+ “Sorry” hắn thực lịch sự mà nói, tuy rằng hắn vốn không lịch sự gì.

+ “Hôm khác chúng ta gặp nhau, tôi có thể nói về cô em gái xinh đẹp của tôi!” Ả từng bước lạigần hắn, dán tại bên tai hắn nói: “Anh có thể cùng cô ta chơi đùa!”

+ Lưa lại cho hắn một nụ cười mỉm, kiêu ngạo ngẩng đầu, tránh khỏi người hắn, đi về hướng người đàn ông đang mong ngóng của mình.

+ ——

+ Lãnh Nghiêm nhìn HànNhất Nhất đối diện với mình, vậy mà có chút sững sờ, lông mi của cô đendày, ánh mắt dịu dàng tĩnh mịch như ánh trăng, cô hơi cúi đầu, trong ánh mắt, có làn khói nhẹ giống như chất chứa buồn phiền.

+ Lúc cô ngẩng đầu,cô phát hiện ánh mắt Lãnh Nghiêm nhìn cô như một làn nước mùa xuân, sâu thẳm mà dịu dàng.

+ “Tôi. . . . . . Mặttôi có phải hay không nhìn rất. . . . . .” Cô lần đầu tiên kích động lấy tay che khuất đi nửa bên mặt của cô.

+ “Không cần!” Tay anh theo bản năng giơ lên, nhẹ nhàng mà đem tay cô để xuống, “Tự nhiên là đẹp nhất.”

+ Nếu là người đàn ôngkhác nói những lời này, Hàn Nhất Nhất sẽ cảm thấy đó là dối trá đó làlừa gạt, nhưng vẻ mặt của Lãnh Nghiêm , giọng nói của anh chân thành màtự nhiên, không thể cho người khác nghi ngờ.

+ Ngay lúc anh cầm tay cô, lúc lời nói Lãnh Nghiêm vừa mới thốt ra, cửa bị một lực khá mạnh phá hỏng.

+ Hai người theo bảnnăng nâng mắt lên nhìn, Hàn Nhất Nhất nhìn thấy Hạ Thiên Triệu mang theo ánh mắt xâm lược, cơ thể cô không khỏi rùng mình.

+ “Hạ thiếu, có việc gìsao?” đối với Hạ Thiên Triệu, khi anh đến thành phố F đã điều tra về anh ta, cho nên anh cũng không xa lạ, ngược lại có cảm giác quen thuộc.

+ “Buông cô ấy ra!” Hạ Thiên Triệu bá đạo mà lạnh lùng nói, hai tròng mắt sắt bén, mơ hồ lộ ra nguy hiểm.

+ “Cô ấy cũng không phải là người của Hạ thiếu, tôi có quyền từ chối anh!” Lãnh Nghiêm lạnh nhạt khẽ nói, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Hàn Nhất Nhất thì nở một nụ cườiấm áp, nụ cười như một cơn gió mùa xuân, nhẹ nhàng thấm vào lòng cô, màtay của anh, nhanh chóng cầm tay của cô.

+ “Lãnh Nghiêm.” Cô ởbên cạnh anh nhẹ giọng mà gọi, ánh mắt như nước mùa thu mang theo tintưởng, Hạ Thiên Triệu làm cho cô vừa sợ lại vừa ghét, nhưng Lãnh Nghiêmvẫn như cũ cầm tay cô, làm cho cô ngập tràn sự tự tin.

+ Loại tự tin này khiếncho cô đã hoàn toàn quên đi thân phận của chính mình, đã quên đi mìnhcùng Hạ Thiên Triệu còn có thỏa thuận, chút án ủi này khiến cô càng muốn trốn tránh, cô khao khát thoát khỏi Hạ Thiên Triệu, thoát khỏi nơi làmcho cô cảm thấy cô và người đàn ông này dơ bẩn như nhau.

+ Trước mắt hai người,dường như không đem lời nói của Hạ Thiên Triệu nghe vào tai, nhìn thấycô và Lãnh Nghiêm nắm chặt tay nhau, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Thiên Triệu như một lưỡi dao sắc bén, dường như kìm nén sự tức giận vô tận, làm cho trong lòng người khác nảy sinh sự sợ hãi.

+ Chương 97: Tổng tài bá đạo: Ghen – 3

+ “Hàn Nhất Nhất, côkhông nghe tôi nói sao!” Một chút dịu dàng trong ánh mắt hắn thản nhiênbiến mất, thay vào đó là ánh mắt xâm lược cùng chiếm giữ.

+ “Đừng sợ, có anh ởđây!” Hạ Thiên Triệu càng bá đạo, Lãnh Nghiêm lại càng ôn nhu, giờ phútnày càng dịu dàng càng chiếm được lòng của Hàn Nhất Nhất.

+ Hạ Thiên Triệu đặt tay lên đùi, hai bên sườn là hai khẩu súng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổsúng, mà hắn chính là muốn cho Hàn Nhất Nhất một cơ hội cuối cùng, nếuđáp án của cô làm cho hắn thất vọng, hắn chắc chắn làm cho cô biết cáigì gọi là đau khổ, cái gì gọi là kinh hoàng.

+ “Hàn Nhất Nhất, tôi muốn cô nói!”

+ Cô chống lại ánh mắtthâm thúy mang theo tia tàn nhẫn của hắn, thứ kia giống như một thanhkiếm lợi hại đâm vào lòng cô, cô lại nhìn người đàn ông bên cạnh, ấm ápnhư ngọc, nhưng cô có thể lựa chọn anh sao? Cô có tư cách này không?

+ “Hàn Nhất Nhất!” Tháiđộ Hạ Thiên Triệu vô cùng hung bạo, ở trước mặt hắn, cô gái này lại cóthể có ánh mắt triền miên này, dường như đã quên lời hắn nói.

+ Hàn Nhất Nhất từ từ rút tay mình ra khỏi tay Lãnh Nghiêm, “Thực xin lỗi!”

+ “Nhất Nhất, vì cái gì mà em phải sợ anh ta?” Lãnh Nghiêm lại vươn tay ra, nhưng lại chỉ nắm được khoảng không.

+ “Thực xin lỗi, LãnhNghiêm!” Cô lặng lẽ ở trong lòng mà nói, tuy rằng anh cho tới bây giờkhông hề nói anh thích cô, nhưng cô biết anh thích cô, thích một người,sẽ không mang cho người đó phiền toái.

+ Lúc Hàn Nhất Nhất từ bên người Lãnh Nghiêm ngoan ngoãn đi về phía mình, phẫn nộ của Hạ Thiên Triệu chậm rãi hóa thành đắc ý.

+ Hắn đem cô kéo vàotrong ngực mình, khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười xấu xa, nâng mắt lên nhìn Lãng Nghiêm, “Đây là người phụ nữ của Hạ Thiên Triệu tôi, chođến bây giờ, tôi là người đàn ông duy nhất của cô ta.”

+ Đây chắc chắn là nóicho đối phương nghe, lần đầu tiên của người người phụ nữ này là của hắn, mà Lãnh Nghiêm căn bản không là gì cả.

+ Hạ Thiên Triệu dườngnhư cũng không can tâm như thế, “Nếu Lãnh Nghiêm cậu muốn người phụ nữcủa tôi, chờ tôi chơi đùa đến chán ngấy rồi tôi cũng không ngại ném racho cậu đùa giỡn tiếp, ha ha!”

+ Hắn lạnh lùng cười gượng vài tiếng.

+ Hàn Nhất Nhất cắn môi, cố nén không cho mình rơi lệ, giãy mạnh ra khỏi cánh tay hắn, đứng ở trước mặt Hạ Thiên Triệu.

+ Không để Hạ ThiênTriệu kịp chuẩn bị, Hàn Nhất Nhất giơ tay quăng một cái tát ở trên mặthắn, cố nén cho nước mắt không tràn mi mà ra, còn chưa chờ hai người đàn ông lấy lại tinh thần, Hàn Nhất Nhất tông cửa xông ra ngoài.

+ “Hạ Thiên Triệu, anhlà đồ khốn, đồ vô lại!” Nếu trên tay cô lúc đó có một con dao, Hàn NhấtNhất sẽ không chút do dự đâm con dao đó vào bụng hắn.

+ Mãi cho đến khi Lãnh Nghiêm đuổi theo Hàn Nhất Nhất chạy ra ngoài, Hạ Thiên Triệu mới lấy lại tinh thần từ cái tát kia.

+ Nghĩ Hạ Thiên Triệuhắn là ai? Hàn Nhất Nhất là ai? Mà cô lại có thể dám đánh người như hắn, cho dù không chết cũng sẽ sống dở chết dở.

+ ——

+ Cửa khách sạn bị đẩy ra một cách vội vàng,

+ “Em yêu, em làm sao vậy?”

+ Hạ Thiên Cơ vừa mớinói xong, Uông Giai Vi lại một lần nữa hôn lên cái miệng của hắn khôngđể cho hắn có không gian nói chuyện, một chân nhẹ nhàng nhấc lên, dùngsức đá một cái, cửa bị đóng lại.

+ Ả có chút không kiên nhẫn mà cởi quần áo của hắn.

+ “Làm sao vậy? khôngcần gấp như vậy.” Hạ Thiên Cơ vừa mới uống ba ly rượu, đang ở cuốiphòng, lại bị người phụ nữ này “nhẫn tâm” kéo vào đây.

+ Đôi mắt ả quyến rũ như tơ, chỉ cần đàn ông liếc mắt một cái, sợ là người đàn ông đứng đắn cũng sẽ không kìm chế được, nụ hôn của ả như mưa rất nhanh rơi trên cổ, trên vai hắn. . .

+ Áo bị cởi ra không còn một mảnh.

+ “Mau, vuốt ve em. . . . . . Anh yêu. . . . . .” Uông Giai Vi giờ phút này ngoài muốn ra cũng chỉ có muốn mà thôi.

+ “Chết tiệt, Robert!”Nghĩ đến vừa muốn uống xong chén rượu kia, ả hiểu được đây là do Robertgiở trò quỷ, chắc là muốn người phụ nữ nào đó, mà ả lại xui xẻo cầm chén rượu đó.

+ Ả nhớ tới lần đầu tiên của mình, chính là bị hắn dùng thủ đoạn này để lên giường với ả. Maymắn là khi ả uống xong ly rượu kia, Hạ Thiên Cơ lại đi tới, bằng không. . . . .

+ Trong cơ thể ả giống như có lửa thiêu đốt, không để cho ả một tia lý trí.

+ “Em uống thuốc!” hắn kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ đang điên cuồng này.

+ “Không, em bị ngườikhác hạ dược, mau, em chịu không nổi. . . . . . chịu không nổi. . . . . . . . . .” Tay ả nhanh chóng chu du trên người hắn, ả cần hắn, vô cùngmuốn hắn.

+ Tay ả nhẹ nhàng mà vỗvề nơi tư mật của hắn, Hạ Thiên Cơ hóa bị động thành chủ động, đem ả ápvào góc tường, trong phòng mờ mịt, bọn họ dựa vào nhau dùng hơi thở thăm dò thân thể đối phương.

+ Một tay hắn xoa nắnbầu ngực mềm mại của ả, một tay vỗ về mông ả, hắn vuốt ve rấtnhanh,khiến cơ thể đã động tình mạnh mẽ của Uông Giai Vi càng hô hấp dồn dập hơn.

+ Nụ hôn của hắn dừng ở trên vai ả, sau gáy ả, sau đó cắn vành tai ả, hô hấp của ả chậm rãi biến đổi.

+ “Ân. . . . . . anh yêu. . . . muốn. . . . . . .” ánh mắt ả mê ly càng thêm khó nhịn dục hỏa.

+ Hạ Thiên Cơ dùng sức hướng ả, ả cấp bách yêu cầu hắn, hắn rất nhanh tiến vào hoa viên bí mật đã động tình của ả.

+ “A. . . . . . . . . . . . . . .” cảm giác trống rỗng trong cơ thể được giảm bớt, âm thanh thoải mái từ trong miệng ả bật ra.

+ Hắn nhìn thấy ngườiphụ nữ dưới thân đang hưởng thụ, thân thể cũng theo đó kích động khôngthôi, ả rất trơn, cũng rất chặt, cũng là một người bạn giường không tồi.

+ “Mau,dùng sức. . . . . . em khó chịu. . . anh yêu. . . mau. . .” trong cơ thể dược tính giốngnhư phát nổ, bức ả muốn càng mạnh mẽ hơn. . . . .

+ Uông Giai Vi đem hai chân nâng lên, gắt gao mà kẹp lấy thắt lưng tráng kiện của hắn, “. . . . . . Dùng sức. . . . . .”

+ Thân thể của hắn dánvào vách tường, ả kẹp chặt hai chân, làm cho hắn đi vào càng sâu thêm,một lần lại một lần đâm vào thật sâu, rất nhanh mà mạnh mẽ, hại ả thởgấp không ngừng.

+ “A. . . . . . . . . em muốn. . . . . muốn. . . . muốn tới. . . . .” Thân thể của hắn nhịnkhông được run lên, sóng tình tới nhanh như vậy, cảm giác trống rỗngtrong cơ thể chậm rãi giảm dần, nhưng rất nhanh, lại một cơn sóng tìnhkhác ập tới.

+ Bọn họ chuyển đến trên giường, ả ở trên người hắn, loạng choạng dùng sức, lớn tiếng đem hưngphấn mà biểu đạt qua ngôn ngữ, một lần lại một lần dùng sức, cao thấpphập phồng.

+ Sự mạnh mẽ cùng dâmđãng của ả được Hạ Thiên Cơ thu hết vào đáy mắt, tay hắn chính là dùngsức mà nhu niết bầu ngực mềm mại của ả, hưởng thụ trải nghiệm khác hẳnvới những người đàn bà khác, . . . . Mỗi người đàn bà bị hạ dược cảmgiác đều rất khác, hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.

+ —-

+ Hàn Nhất Nhất dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi khách sạn, cô cần một mình bình tĩnh ngẫm lại.

+ “Nếu Lãnh Nghiêm muốnngười phụ nữ của tôi, chờ tôi chơi đùa đến chán ngấy rồi tôi cũng khôngngại ném ra cho anh đùa giỡn tiếp, ha ha!”

+ “Nếu Lãnh Nghiêm muốnngười phụ nữ của tôi, chờ tôi chơi đùa đến chán ngấy rồi tôi cũng khôngngại ném ra cho anh đùa giỡn tiếp, ha ha!”

+ Lời nói của Hạ ThiênTriệu giống như một con dao, hung hăng mà đem mặt xấu nhất của cô đàora, để cho người đàn ông mà cô quan tâm biết mặt xấu của cô, nói cho anh biết, cô có bao nhiêu ti tiện.

+ Chương 98: Tôi để ý không phải việc này.

+ “ThiênTriệu, anh đi đâu, em tìm anh vất vả quá!” Uông Giai Trừng thấy bóngdáng Hạ Thiên Triệu, cảm xúc một trận dâng trào, rốt cục tìm được hắn.

+ Hắn chỉ liếc cô ta một cái, cũng không nói một câu.

+ “ThiênTriệu, em thật sự sợ tên Robert kia, anh ta. . .” Theo ánh mắt nhìn lại, trong con ngươi Uông Giai Trừng hiện ra trong sáng, đã ngấn nước, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm một cái sẽ lập tức biến thành chuỗi trânchâu bị đứt.

+ “Tôi sẽ bảo A Thất đưa cô về!” Hạ Thiên Triệu hiển nhiên không có tâm tình nghe lờicủa cô ta, càng không có kiên nhẫn cùng cô ta dây dưa. Trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh Hàn Nhất Nhất với vẻ mặt tức giận và tuyệt vọng.

+ “Đừng, Thiên Triệu. . . .”

+ Tay Hạ Thiên Triệu đã không lưu tình chút nào mà bỏ Uông Giai Trừng, xoay người một cái liền chìm ngập trong bữa tiệc.

+ Tay Uông Giai Trừng nhỏ bé gắt gao mà tóm váy, nước mắt ấm ức ở khóe mắt bị cô ta hung hăng kìm nén trở vào.

+ Hai mắt côta nhìn chăm chú vào một cái góc trong bữa tiệc, sững sờ, ánh mắt ngạcnhiên, bởi vì ở đó không thấy Hàn Nhất Nhất nữa.

+ “Hàn NhấtNhất, tại sao cô phải phá hư một đêm hoàn mỹ như vậy, đêm này chỉ thuộcvề tôi!” Giác quan thứ sáu của đàn bà giúp cô ta hiểu rõ, việc Hạ ThiênTriệu rời đi chắc chắn có liên quan đến Hàn Nhất Nhất.

+ “Hàn NhấtNhất, lại một lần, cô lừa tôi!” Cô ta tóm váy càng thêm dùng sức, bữatiệc trước sau náo nhiệt, mà trong đám người náo nhiệt này đã không cóHạ Thiên Triệu giống như tất cả không có ý nghĩa.

+ Thấy bộ dáng Robert đang muốn đi tới, Uông Giai Trừng chạy trốn giống như né tránh,cô ta kết thúc giấc mơ công chúa vẻn vẹn hai mấy giờ.

+ Thành phố F ban đêm đẹp như vậy, đứng ở trên cầu vượt, trước mặt gió thổi, Hàn Nhất Nhất không muốn mở mắt

+ Cô hít một ngụm lớn, ngực phập phồng.

+ Lãnh Nghiêmđuổi theo kịp, nhìn thấy Hàn Nhất Nhất cảm xúc có chút bất thường, trànngập lo lắng, sợ cô sẽ có gì quá xúc động

+ “Nhất Nhất!” Anh ta ôn nhu mà nhẹ giọng gọi cô, nhưng không dám tới gần cô.

+ “Không cầnlo cho tôi, xin anh rời đi, rời đi!” Thanh âm Hàn Nhất Nhất mang theorun rẩy, thậm chí cô không muốn đối mặt Lãnh Nghiêm.

+ Nghĩ lời HạThiên Triệu nói, nghĩ bản thân cư nhiên còn đi hy vọng xa vời một ngườiđàn ông sẽ yêu mình. Đây là một việc khờ dại biết bao.

+ “Cô bình tĩnh một chút được không?” Anh vẫn bình bĩnh như vậy, anh không thể làm cho thanh âm mình biểu lộ lo lắng.

+ “Tôi khôngthể bình tĩnh, anh đuổi theo tôi ra tới đây làm cái gì? Anh muốn chêcười tôi phải không?” Cô ghét mình bị người khác vạch trần lộ ra chongười khác xem.

+ “Không phải như cô nghĩ, cô bình tĩnh suy xét một chút.” Lãnh Nghiêm thật không ngờ cô lại hiểu lầm.

+ “Hiện tạianh cũng thấy đấy, tôi chính là một truyện cười, tôi không biết xấu hổ,tôi làm công cụ ấm giường của người khác, tôi còn có ý đồ quyến rũ anh,anh thấy chưa? Đây là tôi, là người quái dị năm đó anh cứu!” Cô hết sứcmở mắt, quay lại làm cho anh thấy rõ ràng khuôn mặt thật của cô.

+ Lãnh Nghiêmtrừng mắt, không biết phải làm sao mới có thể bình ổn cô giờ phút nàytâm tình bị thương “Lãnh Nghiêm, nếu anh thật muốn tôn trọng tôi, cho dù một chút, tôi xin anh, xin anh hiện tại rời đi được không?” Hai mắt côtràn ngập nước mắt, chỉ cần anh xoay người, liền có thể thuận lợi chảyxuống, cô thật sự không muốn tỏ ra yếu đuổi trước mặt đàn ông.

+ “Không, tôi không đi!” Anh đột nhiên cố chấp, từng bước một đến chỗ cô.

+ “Anh không được lại đây!” Cô lui về sau.

+ Một cỗ tuyệt vọng giống như thủy triểu dâng lên trong lòng Hàn Nhất Nhất, khiến cô cảm thấy cả người lạnh lẽo.

+ “Hàn NhấtNhất, tôi không cho phép cô coi thường chính mình như vậy, cô khôngthể!” Ánh mắt anh sắc bén giống như muốn quan sát nội tâm của cô.

+ “Chuyện củatôi không cần anh quản, anh tránh ra!” Cô kích động lớn tiếng nói, côkhông muốn nghe người nào nói, cô sợ châm biếm, càng sợ quan tâm, bất kể cái gì, đều có thể đánh bại cô.

+ “Tôi đuổitheo ra đây, không phải đến chê cười cô, tôi chỉ muốn nói cho cô, mọithứ cũng không quan trọng, bởi vì tôi tin, tôi tin cô tuyệt đối có nỗikhổ, với trực giác tôi tin cô, tôi tin cô chính là một cô gái tốt!”

+ Anh nói, đi lên phía trên. Hàn Nhất Nhất cũng chậm rãi dừng bước, nước mắt của cô chảy xuống gò má như hai dòng suối.

+ Anh không do dự đưa tay ra kéo cô dán vào người mình. . Như vậy anh mới có thể cảmnhận chân thực được cô không có điều gì bất trắc.

+ Hàn Nhất Nhất cố gắng muốn thoát ra mà Lãnh Nghiêm cũng không cho cô cơ hội.

+ Ngón tay hơi lạnh, lau nước mắt trên mặt “Hy vọng lần sau lúc gặp em, sẽ không phảilà lúc em khóc, bởi vì anh thích nhìn em cười.”

+ “Tôi. . .”Hàn Nhất Nhất tình hình biến đổi, buồn vui cùng đến, cô có chút khôngchịu nổi, loại thủ sủng nhược kinh này giống như chuyện cả đời sẽ khôngxảy ra với cô.

+ Anh cúixuống để thân mình sát vào mặt của cô, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô,giống như một cỗ lực tử mạnh mẽ xâm nhập dạy bảo cô, khiến cô tạm thờiquên đi chính sự tự ti của bản thân.

+ “Anh nhìn thấy tôi gần như vậy, anh không thấy tôi xấu sao?” Cô dũng cảm mà lại có chút sợ sệt hỏi anh.

+ “Nếu anh cảm thấy em xấu, anh căn bản sẽ mặc kệ em!” Tay anh muốn vuốt ve vết sẹo trên mặt cô.

+ Giống như bản năng trốn tránh, cô lập tức phản ứng: “Đừng đụng!”

+ Nhìn thấy cô sợ hãi, và trốn tránh như vậy, anh lại càng ôm chặt cô.

+ Hàn nhấtNhất lúng túng nhưng không khỏi kinh ngạc mừng rỡ, hai tay lại khôngbiết nên để đâu, Lãnh Nghiêm ôm cô thật sao? Cái ôm này đại diện cái gì?

+ Một luồngđiện mạnh mẽ đã kích thích cô, cổ vũ cô, tay cô chậm rãi cố lấy dũng khí đặt ở trên người anh, hưởng thụ ấm áp tạm thời này.

+ “Hàn NhấtNhất. . .” Lãnh Nghiêm ở trong lòng nhẹ giọng mà nhớ kỹ tên này, “Vềsau, nếu em có biết tất cả, hy vọng em đừng trách anh, người nào cũngcần trưởng thành.”

+ Tại sao, anh cảm thấy chính mình có một loại khó chịu không nói lên lời. Thậm chísau này Hàn Nhất Nhất biết tất cả, anh không biết phải đối mặt với côthế nào. Anh không muốn nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của cô, không muốnthấy cô rơi lệ, không muốn cô chịu đựng người khác mỉa mai.

+ Hàn Nhất Nhẩt ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, đêm đêm thật đẹp!

+ Mà dư quangkhóe mắt lại khiến cô lại một lần nữa sợ hãi, Hạ Thiên Triệu giống nhưmột tên ma quỷ không thể phai mờ, thân hình hắn cao lớn bao phủ phíatrước cô, đôi mắt mang theo lạnh lẽo bắn ra bốn phía, vẫn không nhúcnhích mà nhìn bọn họ ôm nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.