Ái Lệ Ty thấy thế vội vàng nói: “Bà chủ, chúng ta đi thôi.” Lỡ như lại bị cậu chủ nhìn thấy, lại sẽ càng phức tạp thêm. “Không, chúng ta đi vào thôi!” Bà Cung không ngờ rằng Trần Nghiên Nghiên lại là người rộng lượng như vậy, chỉ cần một lời giải thích là đủ rồi, không hề tiếp tục không thuận theo thì cắn mãi không tha. Chẳng lẽ cho tới nay đều là bà ta nhìn cô với những thành kiến kia hay sao? Ngẫm lại con trai bản thân trước kia phản kháng bản thân như vậy, phản đối bản thân như vậy, trong lòng bà ta đột nhiên có chút dao động. Ái Lệ Ty nghe thấy bà ta muốn vào đi, kinh ngạc há hốc mồm. Thấy cô ta bất động, bà Cung nói: “Chẳng lẽ cô muốn chính tôi mở cửa hay sao?” Bà ta cần phải đi vào thử Trần Nghiên Nghiên một chút. Nghe thấy lời bà ta nói, Ái Lệ Ty lập tức hoàn hồn: “Vâng, bà chủ.” Sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra. Mọi người nghe thấy cửa phòng mở ra, đều dời ánh mắt về phía bên đó, thấy người đến vậy mà lại là bà Cung, tất cả đều có chút kinh ngạc. Cung Thiếu Dương sợ mẹ mình ức hiếp Trần Nghiên Nghiên, lập tức bảo vệ cô sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng, nói: “Mẹ, mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, con và Nghiên Nghiên tuyệt đối sẽ không ly hôn đâu! Mẹ bỏ tâm tư ấy đi còn kịp đấy.” Lần này bà ta đã làm tổn thương anh ta, về sau anh ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục mắc mưu nữa. Thấy Cung Thiếu Dương che chở Trần Nghiên Nghiên như vậy, trong lòng bà Cung cực kỳ không thoải mái, nhìn Trần Nghiên Nghiên hỏi: “Mọi chuyện lần này là tôi sai Hạ Tuyết Oánh làm, cô có hận tôi không?” Trần Nghiên Nghiên từ sau lưng Cung Thiếu Dương đi ra, cúi đầu chào bà Cung một cái: “Mẹ, mẹ là mẹ của Thiếu Dương, là mẹ chồng của con, saocon có thể hận mẹ chứ, con và Thiếu Dương yêu nhau thật lòng, mong mẹ hãy tác thành cho chúng con.” Cúi đầu trước bề trên, không mất mặt, chỉ hy vọng bà ta có thể hiểu được cô ấy là thật tâm thật lòng yêu Thiếu Dương. “Nghiên Nghiên, em cầu xin mẹ làm gì, hạnh phúc nằm trong tay chúng ta mà!” Cung Thiếu Dương thấy Nghiên Nghiên ăn nói khép nép với mẹ mình, liền nóng nảy, lập tức kéo cô ấy ra. Từ khi anh ta hiểu chuyện cho tới nay, mẹ anh ta luôn có bộ dạng này, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, trước nay đều là làm theo ý mình. Trái tim của bà ta còn cứng hơn cả Transformers! Sao có thể bởi vì cô ấy khom lưng cúi đầu mà thay đổi chứ.
Bà Cung nghe thấy Cung Thiếu Dương nói thế, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Anh ta đã chán ghét bà, chán ghét đến mức này rồi. Bà ta làm mẹ đúng là thất bại mà. Trần Nghiên Nghiên nhìn Cung Thiếu Dương nói: “Thiếu Dương, anh không thể ăn nói với mẹ như vậy được, mặc kệ bà ấy đã làm sai cái gì thì bà ấy cũng là người cho anh sinh mạng này, chúng ta cùng nhau cầu xin mẹ, khiến mẹ chấp nhận chúng ta được không?” Cô ấy từ nhỏ đã không có cha mẹ, Cung Thiếu Dương ít nhất còn có một người mẹ, tuy rằng bà ta vô cùng bá đạo, vô cùng ngạo mạn, vô cùng vô lý, nhưng ít ra bà ta còn ở bên Cung Thiếu Dương. Cô ấy trước kia đã từng oán trách bà ta, nhưng từ sau khi làm mẹ, cô ấy dường như có thể hiểu được bà một chút. Bà ta không phải không yêu Thiếu Dương và Thiếu Vũ, mà là bởi vì quá yêu, cho nên mới đến mức cực đoan. Trên đời này không có bố mẹ nào là sai hoàn toàn cả, con cái và mẹ ruột sao có thể ngăn cách nhau bởi thù hận cơ chứ. Bà Cung đã cố gắng hết sức để khiến bọn họ ly hôn, sâu trong trái tim thật ra là muốn cho Thiếu Dương quay lại bên cạnh bà ta, bà ta căm ghét cô chính là vì bà ta cho rằng cô ấy đã cướp mất con trai của bà ta. Hiện tại chỉ cần khiến bà ta chấp nhận, bà ta cũng không có mất đi con trai, ngược lại lại có thêm một cô con gái, thì tâm tình của bà ta nhất định sẽ thay đổi. Cung Thiếu Dương yêu Trần Nghiên Nghiên, anh ta đã cảm động trước những lời nói của cô ấy, đáp lại bằng một tiếng "Ừ!". Thấy anh ta đồng ý rồi, Trần Nghiên Nghiên lôi kéo anh ta cùng cúi đầu trước bà Cung: “Mẹ, mong mẹ hãy chấp nhận chúng con.” Bà Cung thấy hai người bọn họ đồng thời cúi đầu trước mình, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, vừa ấm áp lại vừa chua xót. Mọi người thấy bà ta không nói lời nào, trong lòng đều bắt đầu bồn chồn, Trần Nghiên Nghiên sợ Cung Thiếu Dương mất kiên nhẫn, gắt gao nắm lấy tay anh ta. Mỗi người mẹ đều là người vĩ đại, các mẹ cực khổ chăm sóc nuôi nấng con cái nên người, vậy nên phải dành đủ lòng kiên nhẫn cho họ. Cảm nhận được sức mạnh của Nghiên Nghiên, Cung Thiếu Dương bình tĩnh lại, cùng cô ấy chờ đợi câu trả lời của mẹ. Lúc này Niệm Niệm ôm Lạc Lạc đi tới trước mặt bà Cung, nói: “Bà nội Cung, đây là Lạc Lạc, là cháu gái của bà, Lạc Lạc đây là bà nội của em, là mẹ của bố em, mẹ chồng của mẹ em, em nhớ kỹ, sau khi trưởng thành phải hiếu thảo với bà nội đấy nhé.” Lạc Lạc dường như nghe hiểu lời Niệm Niệm nói: “Dạ!” Một tiếng bật cười. Cô bé vốn dĩ vô cùng đáng yêu dễ mến, nụ cười này gần như khiến lòng người trở nên dễ chịu, bà Cung bị cô bé cảm hoá, nở ra nụ cười hiền từ hòa ái, bế Lạc Lạc từ trong tay Niệm Niệm qua, dịu dàng nói: “Bé cưng của bà nội ơi, thật là đáng yêu quá đi mất.” Nghe thấy bà Cung thừa nhận Lạc Lạc, tất cả mọi người ở đây đều cười. Đặc biệt là Ái Lệ Ty, vui mừng đến rơi nước mắt.
Bà ấy đi theo bà chủ đã vài thập niên, bề ngoài của bà ta thoạt nhìn ngang ngược bá đạo, thật ra trong lòng là thực sự cô độc, hiện tại thấy bà ta tiếp nhận gia đình cậu chủ, bà ấy thật sự thực vui mừng thay bà ta, “Mẹ, Lạc Lạc hơi nặng, mẹ ngồi xuống ôm đi.” Trần Nghiên Nghiên lập tức đẩy qua cho bà Cung một chiếc ghế dựa. Bà Cung không hề từ chối, trực tiếp ôm Lạc Lạc ngồi xuống ghế, cười nói: “Ừ, con nhóc hay cười này cũng nặng thật nhỉ, nặng hơn bố nó lúc còn bé đấy.” Trần Nghiên Nghiên thấy mẹ chồng của mình không còn từ chối khi bản thân gọi bà ta là mẹ như trước đây nữa, trong lòng vô cùng vui mừng, nước mắt rưng rưng, cười nói: “Con bé ăn rất được ạ, nên tự nhiên trông cũng ra vẻ nữa.” Bà Cung thấy bộ dạng kích động kia của Trần Nghiên Nghiên, lại nhìn thấy nhan sắc tiều tụy của cô ấy, nói: “Con không nên chỉ chăm sóc một mình con bé, con cũng nên chăm sóc bản thân cẩn thận chứ, Ái Lệ Ty, lát nữa cô đi tìm hai người đến chăm sóc hai mẹ con con bé nhé, đúng rồi, phòng bệnh cũng nâng cấp lên phòng tốt hơn đi.” “Vâng, bà chủ!” Ái Lệ Ty trả lời với vẻ mặt đầy vui mừng. Trần Nghiên Nghiên nghe thấy mẹ chồng sắp xếp, vội vàng nói: “Cảm ơn mẹ, nhưng ngày mai Lạc Lạc xuất viện rồi, không cần phiền phức vậy đâu ạ.” Bà ấy có thể chấp nhận mẹ con họ đã là rất tốt rồi. Bà Cung nghe thấy lời cô ấy nói, không vui vẻ nữa, nói: “Con chính là bà chủ của nhà họ Cung ta, con bé là cháu gái trưởng của nhà họ Cung ta, sao có thể chịu ấm ức như thế được. Nghe mẹ đi, cho dù là một ngày hay nửa ngày thì cũng phải đổi, con cũng nên quen có người hầu hạ đi, chờ Lạc Lạc xuất viện, các con cũng nên chuyển về nhà ở.” Bà ta sợ lại phải trải qua những ngày sống chỉ có một mình trong căn nhà to lớn kia, nếu đã quyết định chấp nhận mẹ con các cô, vậy thì nên dọn về ở cùng nhau, bà ta cũng học hỏi mẹ của Mộ Diệc Thần, tận hưởng những ngày vui vẻ. Trước kia bà ấy còn gọi điện thoại khuyên bà ta cơ, hiện tại xem ra, bà ấy nói không sai chút nào, một nhà đoàn tụ là quan trọng hơn tất cả. Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên hai người nghe thấy bà Cung nói thế, đều cực kỳ bất ngờ. “Mẹ, mẹ bảo chúng con chuyển về sao?” Cung Thiếu Dương vẫn có chút không thể tin nổi. Nghe được anh ta nói, bà Cung cau mày nói: “Làm sao, con không muốn à!” Bà ta đã chấp nhận Nghiên Nghiên và Lạc Lạc rồi, anh ta còn có cái gì không hài lòng nữa chứ? Cung Thiếu Dương cười, kích động khẽ ôm bà Cung: “Mẹ, con rất rất đồng ý ấy chứ!” Chỉ cần bà ta có thể chấp nhận Nghiên Nghiên và Lạc Lạc, bà ta nói cái gì thì chính là cái ấy! Bà Cung thấy Cung Thiếu Dương có thành kiến với bà nhiều năm như vậy, hôm nay lại chủ động tới ôm bà, trong lòng vô cùng kích động, nhưng ngoài miệng vẫn nói một câu ghét bỏ: “Con tránh ra một bên xem nào, đừng có mà ép cháu gái của mẹ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]