Tô Vũ Đồng giải thích: “Nếu có người rất thích con, muốn đưa con đi, rời khỏi mẹ, thì con có đồng ý không?” Cô phải xây dựng nhân sinh quan thật tốt cho con cái đã. Không phải thích là có thể muốn làm gì thì làm. Niệm Niệm cái gì cũng có thể học, nhưng không thể học cái kiểu đó được. Niệm Niệm nghe xong lập tức hiểu ra: “Mẹ à con hiểu rồi.” Cậu bé không muốn rời khỏi mẹ, vậy Lạc Lạc cũng không tình nguyện. Thấy cậu đã hiểu, Tô Vũ Đồng rất vui mừng nói: “Vậy con biết bây giờ nên làm gì rồi sao?” “Vâng.” Niệm Niệm gật đầu, bế Lạc Lạc đến chỗ Trần Nghiên Nghiên, đưa cho cô ấy. Trần Nghiên Nghiên nhìn Niệm Niệm cười cười: “Niệm Niệm, mặc dù bây giờ Lạc Lạc còn chưa thể tới nhà cháu, nhưng cháu có thể ở lại nhà cô mà.” Cô ấy đồng ý với cách dạy con của Tô Vũ Đồng, nhưng cô ấy cũng không nỡ làm Niệm Niệm thất vọng. Bây giờ Lạc Lạc còn chưa thể rời khỏi cô ấy, nhưng mà Niệm Niệm có thể ở lại, hai đứa trẻ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ, nhất định lớn lên sẽ rất tốt. Niệm Niệm nghe vậy thì cười tươi tắn: “Cô Nghiên Nghiên, cháu có thể ở lại sao?” Chơi cùng Lạc Lạc vui như vậy, nếu như cậu bé có thể ở lại thì tốt quá. Trần Nghiên Nghiên cười nói: “Đương nhiên, cháu muốn ở đến khi nào cũng được.” Mặc dù diện tích phòng nhà cô ấy không lớn bằng nhà họ Mộ, nhưng có thêm người ở cũng chẳng vấn đề gì. Đương nhiên nếu Vũ Đồng có thể đến đây thì càng tốt hơn. Khi còn đang ở cữ, Cung Thiếu Dương luôn ở bên cạnh cô ấy. Nhưng từ sau bữa tiệc đầy tháng, Cung Thiếu Dương luôn đợi đến khi cô ấy ngủ rồi mới về nhà. Hỏi anh lý do thì anh bảo mình bận rộn công việc. Cô ấy ở nhà một mình rất buồn. Nếu như Niệm Niệm và Tô Vũ Đồng có thể ở lại cùng cô ấy thì tốt quá. Nghe Trần Nghiên Nghiên nói vậy, Niệm Niệm lập tức nhìn về phía Tô Vũ Đồng hỏi: “Mẹ, con có thể ở lại nhà cô Nghiên Nghiên không?” Tô Vũ Đồng thấy cậu thật sự muốn ở lại, bèn mỉm cười: “Có thể.” Trần Nghiên Nghiên không phải người ngoài. Bây giờ cô ấy chỉ ở nhà lo chăm con, ngày nghỉ của Niệm Niệm còn mấy hôm nữa mới kết thúc, nếu như cậu bé muốn ở lại cũng được. Cùng lắm thì cứ hôm nào tan làm xong cô lại sang thăm cậu là được. Niệm Niệm thấy mẹ mình đồng ý thì rất vui vẻ, nói với Lạc Lạc: “Lạc Lạc, anh có thể ở lại rồi, em vui không?”
Sau này muốn chơi với em bé bao lâu cũng được. Dường như Lạc Lạc có thể nghe hiểu Niệm Niệm nói gì nên toét miệng cười, đôi con mắt đen nhánh xinh đẹp híp lại, cùng với gương mặt bụ bẫm, nhìn vô cùng đáng yêu. Niệm Niệm thấy cô bé đáng yêu như vậy, lập tức bế cô bé lên, nói: “Anh đưa em đi chơi.” Mặc dù Lạc Lạc vẫn còn chưa biết gì cả, nhưng cô bé đã quen với giọng nói của Niệm Niệm, nên rất ngoan ngoãn nghe lời. Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên nhìn bọn trẻ, sau đó lại cười một tiếng. Bây giờ tình hữu nghị giữa bọn họ đã lan sang tới cả bọn trẻ con rồi, truyền đời như thế này khiến cho người ta cảm thấy thật kì diệu. Đó là duyên trời cho. Tô Vũ Đồng quyết định cho Niệm Niệm ở lại nhà Trần Nghiên Nghiên, cho nên gọi điện nói cho mdt một tiếng. Mdt không phản đối, bởi vì bốn mươi ngày nữa bọn họ sẽ cử hành hôn lễ. Niệm Niệm ở lại nhà Trần Nghiên Nghiên, vậy coi như anh có thể buông thả trước hôn nhân rồi. Dù sao thì trong khoảng thời gian này anh đều phải chuẩn bị cho hôn lễ, không có thời gian để đi theo cô, nên đi thì cứ đi thôi. Trần Nghiên Nghiên là người làm mẹ, trao đổi chút kinh nghiệm với Tô Vũ Đồng cũng không tệ. Mdt đồng ý xong, Tô Vũ Đồng bèn dắt Niệm Niệm đến nhà Trần Nghiên Nghiên ở. Ngày đầu tiên, Cung Thiếu Dương không về ăn cơm, Tô Vũ Đồng cũng không để ý, dù sao thì anh ấy là bác sĩ, có thể sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra cũng là điều bình thường. Thế nhưng ở thêm vài ngày nữa thì cô lại thấy bất thường. Anh ta chẳng những không về nhà ăn cơm, mà thậm chí ngày nào cũng sẽ tăng ca đến khuya, bọn họ ngủ rồi anh ấy mới về nhà, có nhiều lần đêm rồi cô ra ngoài uống nước cũng bắt gặp anh ấy ngủ trong phòng sách. Ban đầu cô cho rằng Cung Thiếu Dương làm vậy vì sợ đánh thức con mình và Trần Nghiên Nghiên, nhưng mà sau đó cô để ý ngày nào anh ấy cũng như vậy. Tình huống này quá không bình thường. Cô muốn hỏi Trần Nghiên Nghiên nhưng lại sợ mình suy nghĩ nhiều khiến cho Trần Nghiên Nghiên bối rối, nên cũng không lên tiếng. Lại thêm mấy ngày nữa, cô đi tham gia vài bữa tiệc thương gia, gặp được Cố Triêu Tịch. Hai người đã lâu không gặp nên đứng hàn huyên với nhau một hòi. Ban đêm lúc cô về nhà thì nghe thấy Trần Nghiên Nghiên đang ngồi khóc trong phòng. Cô cảm thấy không ổn, bèn đi gõ cửa phòng Trần Nghiên Nghiên. Lúc Cung Thiếu Dương trở về sẽ không gõ cửa, cho nên Trần Nghiên Nghiên biết nhất định là Tô Vũ Đồng, cô ấy lập tức lau nước mắt, sau đó ra mở cửa phòng. Tô Vũ Đồng thấy mặt cô ấy toàn là nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu, lập tức hỏi: “Cậu sao thế?”
Mới một ngày không thấy mà sao cô ấy đã thế này rồi? Có chuyện gì vậy? Trần Nghiên Nghiên ôm chầm lấy cô, nức nở nói: “Anh ấy không yêu tớ.” Tô Vũ Đồng nghe cô ấy nói như vậy, âm thầm giật mình, hỏi: “Sao cậu lại nói thế?” Mặc dù cô cũng cảm thấy Cung Thiếu Dương là lạ, nhưng nói anh ấy không yêu Trần Nghiên Nghiên thì không đáng tin chút nào. Rốt cuộc thì mình đã bỏ lỡ mất cái gì? Trần Nghiên Nghiên vô cùng đau lòng, khóc lóc nói: “Buổi tối tớ nấu món bồi bổ cho anh ấy, vì gần đây anh ấy tăng ca vất vả. Nào ngờ anh ấy không hề tăng ca mà cứ ngồi thẫn thờ trong phòng sách của mình. Anh ấy tình nguyện ngẩn ngơ ở nơi nào đó chứ không muốn về sớm với bọn mình. Như vậy thì còn nguyên nhân gì nữa chứ?” “Nhất định là anh ấy thấy mình phiền nên mới không về nhà.” Trần Nghiên Nghiên nói xong, càng đau lòng hơn, nước mắt ào ào đổ xuống. Tô Vũ Đồng thấy cô ấy như vậy, vội vàng an ủi: “Có lẽ không phải nhưu cậu nói đâu? Các cậu trải qua bao nhiêu khó khăn mới được như bây giờ, tớ nghĩ là anh ấy có gì đó khó nói. Cậu nên nói chuyện với anh đi.” Cung Thiếu Dương là một người tốt, tuyệt đối không hành xử vô duyên vô cớ như vậy. “Anh ấy trốn tránh mình, đêm nào cũng chờ tớ ngủ say rồi mơi quay về, mà về rồi cũng chỉ nhìn một lát là đi sang phòng sách ngủ. Vũ Đông, tớ hết ở cữ lâu rồi mà anh ấy vẫn không động vào tớ, cậu cảm thấy anh ấy bình thường được sao?” Trần Nghiên Nghiên lập tức trút hết mọi chuyện không vui trước đây. Cung Thiếu Dương là bác sĩ, anh ấy tuyệt đối sẽ không thể không biết là cô ấy đã có thể. Nhưng mà anh ấy vẫn cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy đến cùng. Tô Vũ Đồng kinh ngạc nhìn cô ấy. Cô vốn cho rằng cô ấy không biết đâu, nhưng ai ngờ cô ấy lại biết hết. Trông thấy Tô Vũ Đồng như vậy, ttn đau khổ cười một tiếng: “Cậu cũng biết mà.” Mỗi đêm ra ngoài uống nước cô đều biết. Bởi vì trong lòng có chuyện, cô ấy đã mất ngủ nhiều ngày, trong nhà ai có động tĩnh gì trong lòng cô ấy biết rõ. Thấy cô ấy như vậy, Tô Vũ Đồng rất đau lòng, ôm lấy tay cô ấy nói: “Thiếu Dương là người biết chừng mực. Nếu như anh ấy không thích cậu thì sao chuyện đầu tiên khi về là vào phòng xem cậu một cái chứ? Nghiên Nghiên, cái mà hai cậu cần là hiểu nhau.” Nếu như không có chứng cứ rõ ràng, chỉ suy đoán không thôi, thi lại chẳng khác gì tự mình làm khổ mình. Cô không muốn Nghiên Nghiên tự làm mình khó xử, mọi chuyện luôn cần phải có nguyên nhân
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]