Một đêm của hai tháng sau, Nghiên Nghiên đau bụng, Cung Thiếu Dương lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện phụ sản. Lúc trời sắp sáng, Nghiên Nghiên bình an sinh ra một cô công chúa nhỏ, Cung Thiếu Dương vui vẻ lập tức gọi điện cho Tô Vũ Đồng, Thôi Chân Hi và cả viện trưởng Trần, nói tin vui này cho bọn họ. Ở trong lòng anh, bọn họ đều là nhà ngoại của Nghiên Nghiên. Ba người nhận được tin tức, lập tức chạy tới bệnh viện. Viện trưởng Trần là người đến đầu tiên, thấy Nghiên Nghiên và đứa trẻ, ông rất kích động, lấy ra một cái hộp màu đỏ nói với cục cưng: "Bé cưng, đây là quà ông ngoại hai tặng cho con." Nói xong cũng mở cái hộp ra, lấy vòng đeo chân bằng vàng ra, khom người đeo lên chân bé cưng. "Chú, để chú tốn kém rồi." Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy chú đối xử tốt với đứa bé như vậy, trong lòng xúc động. Viện trưởng Trần cười nói: "Nói cái gì vậy, quà cho cháu gái chú làm sao có thể nói là tốn kém chứ!" Ông luôn xem Trần Nghiên Nghiên như con gái ruột của mình, con gái của cô đương nhiên cũng là cháu ngoại ruột của ông rồi. Ông muốn tiêu tiền cho con bé mà. Nghe được lời này của ông ấy, Cung Thiếu Dương cười nói: "Vậy cháu thay mặt cục cưng cảm ơn ông ngoại hai rồi." "Vậy thì đúng rồi." Viện trưởng Trần cười tươi rói. "Nghiên Nghiên!" Ngay vào lúc này, Tô Vũ Đồng đưa Niên Niên và Thôi Chân Hi tới, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy viện trưởng Trần, hai người lập tức lễ phép kêu một tiếng, "Chú." Niên Niên kêu một tiếng, "Ông Trần." "Ai!" Viện trưởng Trần vô cùng thích bọn họ, đáp một tiếng giòn giã. Chào hỏi xong, bọn họ nhìn Trần Nghiên Nghiên cười một tiếng, rồi đưa ánh mắt nhìn đứa bé trong lòng cô ấy. "Ôi, con bé thật là đáng yêu!" Chân Hi không khỏi kích động, lập tức ôm đứa bé trong ngực Nghiên Nghiên vào lòng mình, đưa đến trước mặt Niên Niên, "Niên Niên, con mau nhìn xem, thích không?" Niên Niên nghe được em gái nhỏ ra đời thì cũng rất vui vẻ, trên đường đi còn nhắc mãi, bây giờ để cho cậu bé xem thật kỹ một chút. Niên Niên nhìn em bé đáng yêu trước mặt, ánh mắt cười lên cũng cong thành hình lưỡi liềm luôn rồi, cậu bé vô cùng kiên định nói hai chữ, "Thích ạ!" Rốt cuộc cậu bé cũng không phải người nhỏ nhất rồi! Ôi, cảm giác làm anh này thật là quá tốt. Nhìn thấy Niên Niên nói thích, Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng cũng cười. "Niên Niên, con có muốn ôm con bé một cái không?"
Chân Hi chớp chớp đôi mắt, cười híp mắt nhìn Mộ Niên. "Có ạ!" Niên Niên gật đầu một cái, sau đó cẩn thận ôm cục cưng vào trong ngực mình, cục cưng dường như biết anh trai nhỏ ôm mình nên nhắm mắt cười lại với cậu bé. Niên Niên nhìn thấy cô bé cười lại thì vô cùng ngạc nhiên, hưng phấn nói: "Mẹ, mẹ, em bé cười với con!" Thật là quá thần kỳ, em bé mới sinh ra cũng biết cười. Thật là đáng yêu! Tô Vũ Đồng nhìn thấy Niên Niên kích động như vậy, cô cười dịu dàng nói: "Mẹ nhìn thấy rồi, Niên Niên à, em gái còn nhỏ, con không thể nói chuyện lớn tiếng như vậy được, sẽ dọa em gái sợ đó." Sợ hãi buổi tối sẽ khóc đêm, như vậy Nghiên Nghiên nghỉ ngơi không tốt. "Dạ dạ, mẹ, con biết rồi ạ." Niên Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng, cậu bé cười vô cùng rạng rỡ, nhỏ giọng nói với cô bé: "Sau này đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em." Mong muốn có em gái nhỏ của cậu lúc này rốt cuộc cũng hoàn thành. Cậu bé rất vui vẻ. Trần Nghiên Nghiên thấy Niên Niên thích em bé như vậy thì cười nói với Niên Niên: "Em gái nhỏ còn chưa có tên đâu, không bằng con đặt cho em bé một cái tên mụ có được không?" Dựa vào quan hệ giữa hai nhà bọn họ, hai đứa nhỏ tất nhiên là sẽ cùng nhau lớn lên như thanh mai trúc mã, để cho Niên Niên đặt tên mụ cho con bé cũng không có gì không ổn cả. Niên Niên vừa nghe vậy, cậu bé vô cùng vui vẻ hỏi lại, "Có thật không ạ? Con thật sự có thể đặt tên mụ cho em gái sao?" "Có thể." Trần Nghiên Nghiên cười nói. Niên Niên nhận được câu trả lời chắc chắn, hưng phấn vô cùng, "Con vừa nhìn em thì em đã cười với con, em thích cười như vậy thì gọi em là Nhạc Nhạc có được không ạ?" Cậu bé muốn cuộc đời này em gái đều vui vẻ như vậy. "Lạc." Trần Nghiên Nghiên đọc lại một lần, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, "Được, cứ nghe theo Niên Niên của chúng ta đi, tên mụ của em gái sẽ là Lạc Lạc." Lạc, một cái tên rất hay, nghe đã thấy vui vẻ, cầu mong cuộc đời con bé sẽ như tên mình, cả đời bình an vui vẻ. Mọi người nghe thấy cái tên mà Niên Niên đặt cũng đều rất hài lòng, đặc biệt là viện trưởng Trần, ông ấy cười hiền hậu nói với Cung Thiếu Dương: "Cái tên này không tồi, chi bằng cộng thêm họ đặt là Cung Tiểu Lạc có được hay không?" Cung Thiếu Dương nghe viện trưởng Trần nói như vậy thì anh cười nói: "Được ạ, vừa hay vừa dễ nhớ." Niên Niên nhìn thấy mọi người đều thích cái tên mà mình đặt, trong lòng cậu bé hết sức vui mừng, vô cùng vui vẻ nhìn Lạc Lạc trong ngực, hôn lên má cô bé một cái. "Chị dâu nhỏ! Đây chính là cháu gái của em đúng không!" Cung Thiếu Vũ hấp tấp chạy vào, ánh mắt đầy hưng phấn nhìn Lạc Lạc trong ngực Niên Niên, trong giọng nói đều là vẻ kích động. Gọi đến ngàn vạn lần mới chịu chui ra, rốt cuộc bọn họ cũng gặp nhau!
Cục cưng, chú Hai của con tới rồi đây! Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy Cung Thiếu Vũ vui vẻ như vậy thì cười nói: "Đúng vậy." Cung Thiếu Vũ nghe được lời của Trần Nghiên Nghiên, lập tức nhìn về phía Niên Niên nói: "Niên Niên, đưa em gái nhỏ cho chú ôm một cái đi." Ôi, nhà họ Cung của hắn rốt cuộc cũng có thêm dân số rồi. "Không được!" Niên Niên đã thích cô bé mềm nhũn trong ngực mình rồi, không muốn cho chú Thiếu Vũ ôm, cậu bé muốn ôm em gái về nhà nuôi. Cung Thiếu Vũ nhìn thấy Niên Niên từ chối, thì anh ta lộ ra hai cái răng khểnh, mỉm cười nói: "Cháu cho chú ôm một chút, chú sẽ mua kem ly cho cháu có được hay không?" "Không được!" Bây giờ Niên Niên đã xem mình là anh trai của Lạc Lạc, cho nên còn lâu cậu bé mới chịu giao cô bé ra. Cô bé đáng yêu như vậy, chơi vui cỡ nào chứ. Cung Thiếu Vũ nhìn thấy chiêu này không được, lại nói: "Vậy lại thêm một chiếc xe ô tô mô hình mới nhất thì sao?" Mọi người xem thấy Cung Thiếu Vũ đang ở đó dụ dỗ Niên Niên thì đều cười. Tô Vũ Đồng nói với Niên Niên: "Chú Thiếu Vũ của con là chú Hai của Lạc Lạc, con không thể như vậy, mau đưa Lạc Lạc cho chú ấy ôm một cái đi." Thằng nhóc này ôm vào lòng là không muốn buông, chẳng lẽ chuẩn bị muốn ôm Lạc Lạc về nuôi sao? Trên thực tế cô đoán không sai, Niên Niên cũng nghĩ như vậy, kiên định đáp một câu, "Mẹ, Lạc Lạc chỉ thích con!" Ý nói Lạc Lạc không thích Cung Thiếu Vũ. Cung Thiếu Vũ: Thằng bé này rất ghét anh sao? Anh là cậu Hai ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở mà! Thằng bé này lại còn nó lại còn nói Lạc Lạc sẽ không thích anh? Ôi, Cung Thiếu Vũ cảm thấy sắp không giữ được vẻ bình tĩnh nữa rồi. Chẳng phải sau này số lần nói không của cậu bé này sẽ càng nhiều hơn sao! Thôi Chân Hi nhìn thấy Cung Thiếu Vũ bị Niên Niên đả kích, cô mỉm cười ngồi ở đuôi giường, nói: "Cung Thiếu Vũ, anh mau đỡ em đứng lên, để em nói chuyện với Niên Niên cho." Mặc dù thấy Cung Thiếu Vũ không hài lòng về việc Chân Hi cười mình, nhưng nóc nhà của anh đã ra lệnh anh nào dám cãi lại, vì vậy ngoan ngoãn tới đỡ cô đứng dậy. Sau khi Thôi Chân Hi đứng dậy, cô nói với Niên Niên: "Niên Niên, thích một người không phải là giữ chặt lấy cô ấy, mà là phải đem tất cả yêu thương, tốt đẹp trên đời này cho cô ấy, cháu có muốn mọi người đều yêu Lạc Lạc giống như yêu cháu hay không?" Niên Niên gật đầu một cái, ngước đôi mắt to long lanh lên nói: "Dĩ nhiên là có ạ!" Mọi người đều cưng chìu cậu bé, yêu cậu bé, dĩ nhiên cậu bé cũng muốn Lạc Lạc được mọi người chiều chuộng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]