Mộ Diệc Thần kéo tay của cô đến bên môi hôn một cái, anh nắm lấy ngón tay của cô nói: "Nếu em đã lên tiếng thì làm sao anh có thể nói không được cơ chứ, lần này coi như giúp em trả món nợ ân tình với Cố Triêu Tịch." Anh vốn không muốn bỏ qua cho Cố Xuân Mính, nhưng mà đúng là Cố Triều Tịch đối xử với Vũ Đồng rất tốt, nhiều lần cô cần được giúp đỡ, đều là anh ta ở bên cạnh cô, nếu như có cơ hội trả món nợ ân tình với Cố Triêu Tịch thì anh sẽ không có một chút do dự. Anh không muốn người phụ nữ của anh thiếu nợ bất kỳ người nào! Tô Vũ Đồng không ngờ Mộ Diệc Thần lại đồng ý thoải mái như vậy, cảm giác có chút không chân thật, cô vốn nghĩ mình phải tốn hết công phu miệng lưỡi mới được! "Đồ ăn của hai người đã tới rồi đây." Ngay khi cô đang ngẩn ra thì bà chủ đã bưng đồ ăn lên, còn đưa thêm một dĩa dưa leo muối chua. Mộ Diệc Thần nhìn thấy Tô Vũ Đồng sững sờ thì nói với bà chủ một câu, "Cảm ơn." Sau đó nhìn về phía Tô Vũ Đồng cười nói: "Bà xã, nhặt hành lá đi." Vì cô, cái gì anh cũng làm được, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi. "Oh!" Tô Vũ Đồng nghe được lời của anh, lập tức tỉnh hồn, cầm đũa lên nhặt hành lá cho anh. Bàn tay đang nhặt hành lá của cô chợt dừng lại, cô ngước mắt nhìn Mộ Diệc Thần, "Anh thật sự đồng ý hả?" Cô vẫn cảm giác có chút không chân thật. Việc này không giống cách làm thường ngày của anh. Mộ Diệc Thần nghe được lời của cô, khóe miệng cong lên một cái, lập tức gắp một miếng dưa leo muối chua nói với cô: "Há miệng ra nào!" Tô Vũ Đồng nghe thấy anh nói như vậy thì há miệng ra, Mộ Diệc Thần lập tức nhét miếng dưa leo muối chua vào trong miệng cô. "Ưm!" Tô Vũ Đồng bị chua đến mức răng cũng sắp rụng. Nhìn thấy cô như vậy, Mộ Diệc Thần đưa nước hoa hồng cho cô, anh nói: "Lần này anh giúp em trả ơn tình cho người ta, sau này em cũng không thiếu Cố Triêu Tịch cái gì, nghe rõ chưa?" Nếu cô không dám chắc thì như vậy anh sẽ nói lại một lần nữa. Tô Vũ Đồng nhấp một ngụm nước hoa hồng, gật đầu với anh một cái.
Vị chua này làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo, mỗi một câu mỗi một chữ anh nói cô đều nhớ kỹ rồi. Anh giúp cô trả ơn, sau này cô cũng không thiếu nợ ân tình của Triêu Tịch, cô và Triêu Tịch sẽ chỉ là bạn tốt, cô sẽ ở bên anh mà không mang bất kỳ món nợ ân tình với người nào cả. Nhìn thấy cô gật đầu, Mộ Diệc Thần hết sức hài lòng, nói với cô: "Em xem này, em còn chưa nhặt sạch hành nữa." "À, vâng!" Nể tình anh đã nhường nhịn, đồng ý với cô một chuyện lớn như vậy, hôm nay cô sẽ phục vụ cậu chủ này thật chu đáo. Tô Vũ Đồng nhặt từng miếng hành lá băm vào trong chén mình xong thì đẩy chén đến tới trước mặt Mộ Diệc Thần, cười nói: "Ăn đi cậu Mộ à." "À!" Mộ Diệc Thần cười ấm áp như gió xuân, dùng đũa kẹp một miếng thịt bò lớn nhất trong chén mình đưa đến trước mặt Tô Vũ Đồng, lại nói một câu, "Há miệng!" Anh biết cô thích ăn nhất là thịt, đây là anh muốn thưởng cho cô. Tô Vũ Đồng cười há miệng ra, ăn miếng thịt bò mà anh đút cho mình. Một bữa cơm mặc dù đơn giản nhưng mà hai người đều ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, bọn họ và vợ chồng ông chủ Lý chào tạm biệt nhau rồi rời đi. Trên đường về nhà, Tô Vũ Đồng gửi tin nhắn cho Cố Triêu Tịch: Tịch, Diệc Thần đã đồng ý rồi, anh mau chóng gửi tin tức này đi, để cho anh ta nhìn thấy thành ý của các anh. Cố Triêu Tịch nhìn tin nhắn mà Tô Vũ Đồng gửi tới, trong lòng vô cùng cảm kích, anh ta lập tức sai Tiểu Hạ dùng Facebook của công ty gửi lời một xin lỗi đến công chúng, nói rõ nguyên nhân nhiên xe chạy bằng năng lượng mới của Hoa Thành lại tự bốc cháy. Đồng thời mẹ anh ta và Hoa Thành cũng gửi lời xin lỗi đến công chúng. Ngay đêm đó, anh ta còn bảo Tiểu Hạ đi gặp người tài xế bị phỏng kia, cho anh ta một số tiền lớn, hơn nữa đồng ý đưa anh ta đi Hàn Quốc để làm phẫu thuật thẩm mỹ, tài xế nhận được tiền, lại có lời bảo đảm từ phía công ty cho nên cũng đồng ý không truy cứu trách nhiệm luật pháp của Cố Xuân Mính. Lấy sức mạnh của tập đoàn Đại Phong, người trong cuộc cũng không theo kịp, Mộ Diệc Thần lại rút đơn tố tụng vụ án, Cố Xuân Mính nhanh chóng được thả ra. Cư dân mạng biết được sự thật đều thi nhau bàn luận sôi nổi, mọi người đều khiển trách Cố Xuân Mính, phía dưới bình luận bài viết là hàng loạt lời phê bình mắng mỏ. Mặc dù Cố Xuân Mính đã được thả ra, nhưng mà tâm tình không hề tốt lên một chút nào, Cố Triêu Tịch đặt cho bà ta vé máy bay đi Hawaii, để cho bà ta ra nước ngoài giải sầu. Trước khi đi, Cố Xuân Mính dặn dò Cố Triêu Tịch chăm sóc Cố Nhã Nhã, Cố Triêu Tịch nghĩ đến Cố Nhã Nhã ở nhà một mình nên liền đồng ý. Đưa Cố Xuân Mính và quản gia rời đi xong, Cố Triêu Tịch lại sai Tiểu Hạ đi chăm sóc Cố Nhã Nhã, còn anh ta thì vùi đầu xử lý đống rắc rối mà bài viết thanh minh kia mang đến. Mặc dù bây giờ anh ta mới là tổng giám đốc tập đoàn Đại Phong, nhưng mà Cố Xuân Mính từ đầu đến cuối đều không chia quan hệ với tập đoàn Đại Phong nên vẫn chịu ảnh hưởng.
Tô Vũ Đồng giúp Cố Triêu Tịch xong, tâm trạng rất thoải mái. Bình thường cô trừ việc đi làm ra thì luôn cùng Trần Nghiên Nghiên đi dạo phố hoặc nói chuyện phiếm. Trần Nghiên Nghiên mang thai sáu tháng, còn ba tháng nữa là sẽ đến ngày dự sinh, đồ hai người mua đa phần đều là đồ dùng cho trẻ sơ sinh, mỗi ngày đều trôi qua vừa phong phú vừa vui vẻ. Thôi Chân Hi mới vừa quay xong một bộ phim điện ảnh mùa hè, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, cô đưa Cung Thiếu Vũ bay trở về xứ sở Kim Chi, chính thức giới thiệu Cung Thiếu Vũ cho anh mình. Thôi Chính Hạo là một người anh trai rất sáng suốt, chỉ cần là người em gái thích thì anh ta sẽ chúc phúc, cho nên lần này gặp anh vợ thành công, Thôi Chân Hi và Cung Thiếu Vũ ở lại Seoul mấy ngày rồi mới trở về Giang Thành. Máy bay vừa đáp xuống đất, Chân Hi lập tức vội vã gọi điện thoại cho Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên, hẹn hai cô buổi tối tụ tập với nhau. Nghe được Thôi Chân Hi trở lại, Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên đều rất vui vẻ, hớn hở đồng ý lời mời của cô. Thôi Chân Hi đã mấy ngày không gặp bọn họ rồi, quyết định cùng bọn họ chè chén say sưa, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến Nghiên Nghiên là phụ nữ có thai, cô liền bỏ kế hoạch chè chén say sưa mà chọn kế hoạch lành mạnh hơn, muốn cùng các cô thoải mái tận hưởng cuộc sống một chút. Chị em gái tụ họp, các cô dĩ nhiên sẽ không để cho đàn ông tham gia, ba người lái xe rời đi, ngay cả địa chỉ cũng không tiết lộ cho bọn họ. Mộ Diệc Thần, Cung Thiếu Vũ và Cung Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là hẹn nhau đi câu lạc bộ Đế chế Caesar đánh bóng bàn. Thôi Chân Hi lái xe đưa Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng đến suối nước nóng trong Đế chế Caesar để tắm. Mặc dù thân phận bây giờ của Tô Vũ Đồng đã không tầm thường, nhưng nơi thế này vẫn là lần đầu tiên cô đặt chân tới, nơi này tuy để tắm nhưng mà bên trong ăn uống vui chơi cái gì cũng có. Thôi Chân Hi đưa Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng đến khu mát-xa, mới vừa ngồi vào trên ghế sa lon thì tổ trưởng liền dẫn theo mười mấy chàng trai đẹp trai sáng láng tới, ai nấy đều tươi non đến mức có thể bóp ra nước. Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy tình huống này, lo lắng nhìn về phía Thôi Chân Hi, "Chân, Chân Hi, cậu muốn làm gì vậy?" Nhiều người như vậy, lẽ nào là trai bao! Cuộc đời cô chưa làm chuyện như thế này bao giờ, nếu để cho Thiếu Dương nhà cô biết được, vậy thì coi như xong đời. Thôi Chân Hi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng kia của cô ấy thì cười như điên, trong mắt lấp lánh như sao sáng, "Nghiên Nghiên, bọn họ là chuyên viên ở đây, cậu nói tớ muốn làm gì chứ!" Cô ấy đường đường một ngôi sao lớn, sao có thể đưa hai người tìm trai bao được chứ! Lại nói cô ấy còn đang mang thai nữa, thật là làm cô cười chết mất. Rốt cuộc trong đầu Nghiên Nghiên này chứa cái gì thế? Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Thôi Chân Hi nói là chuyên viên, lúc này cô ấy mới yên tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]